Edit:Trucxinh
Đã đến trang viên, kề bên lại có Ngũ Phong Linh được xưng là “sơn trung
khuê tú” (Núi đẹp trong các núi). Đời nào Yến Hồng bỏ qua cơ hội du
ngoạn mùa thu, gần gũi với thiên nhiên một chút được?! Thế là, dưới sự
cổ động của Yến Hồng, Công gia phu nhân cũng có hứng thú đi chơi, người
hầu thu dọn một hồi liền rồng rắn lên núi đạp thu. Di Lăng là vùng thung lũng, bốn mùa ấm áp như xuân, khí hậu dễ chịu. Tháng mười trên Ngũ
Phong Lĩnh, trăm hoa còn chưa nở hết, lá phong nhuộm sương đỏ rực, đủ
loại trái cây lạ lùng treo trên đầu, tô điểm cho núi biếc sừng sững cực
kỳ đẹp đẽ. Đủ loại hoa dại từ từ nở rộ khắp nơi, đưa mắt nhìn, không như thảm cỏ tuyền một màu xanh biếc trước trang viên, ở đây càng giống một
thảm hoa lớn muôn màu muôn sắc hơn. Đông Phương Manh nhìn không đảo mắt. Yến Hồng âm thầm hối hận, biết sớm thế này đã mang bản vẽ theo. Tiểu
ngốc có thiên phú hội họa đâu chỉ một hai. Đợi đi vào trong rừng, Yến
Hồng mới phát hiện đây là một khoảnh rừng thông đỏ thiên nhiên. Tán
thông tỏa ra mùi thơm mát, xen giữa các cây thông là các bụi cây dại,
trên đó mọc đủ loại quả mọng đầy màu sắc, cũng có nhiều quả dại nhỏ màu
đỏ nhìn giống như dâu tây, còn có lý chua màu tím đen và nho núi.
Kiếp trước kiếp này Yến Hồng đều là kẻ mù thực vật, đa phần cây cỏ nàng
đều không biết tên. May mà quản gia đi cùng hàng năm đều vào núi hái quả dại đưa về phủ, rất quen mấy loại quả này, cái nào ăn được, cái nào có
độc đều rành rẽ. Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, Yến Hồng liền dẫn Đông
Phương Manh và mấy nha đầu hái trái vui quên trời đất. Mấy nha đầu tuổi
còn nhỏ như Tập Nhân vui phát rồ, phùng má nhai quả, tay hái không
ngừng, miệng bị nhuộm thành màu đỏ cũng mặc kệ, người nào người nấy đều
gật gù “ngon, ngon quá”, còn không quên hái trái tới biếu cho mấy vị lão gia.
Yến Hồng dắt Đông Phương Manh, vừa học vừa dạy hắn làm cách nào mới hái
được trái vừa to vừa ăn ngon. Gia hỏa này cứ bứt cả lá, một cái cây non
khỏe mạnh bị hắn làm hại gãy hết cả cành. Yến Hồng cảm khái đời trước
phá hoại thiên nhiên khó xây dựng lại được, càng thêm nhẫn nại dạy hắn,
tránh hắn gây họa cho thực vật không nói, còn làm đôi tay trắng nõn nà
bị thương.
Đông Phương Manh hái quả rất hào hứng, vì thế mọi người liền tìm một chỗ trống trải dựng trại, để hắn chơi cho đã. Tiểu ngốc này bận bịu tới nỗi không có thời gian để ý đến Yến Hồng, một mình chìm đắm trong niềm vui
gặt hái, quần áo đã bị nước quả đủ màu dính bê bết, không nhìn ra màu
sắc ban đầu nữa. Hắn cứ thích dùng vạt áo của mình làm giỏ đựng trái
cây… Yến Hồng nhắm mắt theo đuôi đằng sau hắn, sợ hắn đi một mình không
cẩn thận lạc khỏi đoàn người. Người tuy đông nhưng dù sao cũng là rừng
sâu núi thẳm, lạc đường thì phiền lắm.
Đang bận rộn, mắt thấy ngón tay thon dài sắp vươn tới một chùm trái đỏ
rực, bỗng nhiên có thứ gì đó từ trên trời rớt xuống cái bốp trên đỉnh
đầu Đông Phương Manh. Gia hỏa này phản ứng cũng hết sức kỳ diệu, rụt cổ
lại, mắt nhìn chằm chằm trái đỏ kia nửa ngày không buông, cứ như sợ nó
chạy mất, nửa ngày mới rì rì ngẩng đầu lên, nhìn xem cái thứ quái lạ rớt xuống từ đâu, một tay túm vạt áo, một tay ngu ngơ gãi đầu. Yến Hồng một bên cười trộm, một bên nhìn trái thông rớt trên đất, sau đó nương theo
tầm nhìn của tiểu ngốc lên cao dần. Trên ngọn cây thông cao vút, một con sóc xám nhỏ đang ngồi, đôi mắt đen tròn nhìn hai người một cách gian
trá, hai chân trước còn quắp một trái thông. Chắc tiểu gia hỏa này đánh
lén Đông Phương Manh đây. Đối với những động vật nhỏ xinh thế này, sức
đề kháng của Yến Hồng kém nhất, cơ hồ là vừa gặp đã thích. Ngược lại,
Đông Phương Manh cứ như bị người ta điểm huyệt, nhìn nó chòng chọc nửa
ngày không nhúc nhích. Yến Hồng kinh ngạc, tiểu ngốc linh động từ lúc
nào, say mê hứng thú với những thứ có màu sắc không rực rỡ thế này.
Hắn từ từ ngồi xổm xuống, nhặt trái thông trên đất lên, hồn nhiên không
biết trái cây hắn hái trước đó đã rớt xuống đất quá nửa. Yến Hồng hết
cách, đành ra dấu cho bọn Tập Nhân đưa giỏ cho nàng, sau đó nhặt toàn bộ kho tàng của người nào đó lên. Nhặt xong ngẩng đầu nhìn, Đông Phương
Manh vươn cánh tay thẳng tắp, giơ lên cao cho con sóc trên cây thông,
hình như muốn tặng nó cho tiểu gia hỏa kia. Nhưng kiểu gì thì con sóc
nhỏ này cũng không hiểu tính người, không hiểu ý hắn, ngược lại cho rằng hắn muốn đuổi mình, nhảy nhót lên xuống vài cái liền không thấy bóng
đâu. Còn lại hắn ngơ ngác giơ quả thông trong tay lên, ngây ngốc nhìn
hướng nó biến mất, cố chấp không chịu thả tay xuống.
Yến Hồng thấy thế, sợ hắn buồn, vội vàng nói với hắn: “Manh Manh, Hồng
Hồng thích cái này. Cho Hồng Hồng được không?” Đông Phương Manh đắn đo
nửa ngày, lại nghiêng đầu nhìn chạc cây chỗ con sóc đứng ban nãy, mới
đưa quả thông cho nàng, ngoẹo đầu nhìn động tác của nàng chằm chằm. Yến
Hồng đập trái thông lên thân cây bên cạnh mấy cái, có mấy hạt thông căng mẩy rớt vô lòng bàn tay, hạt nào hạt nấy căng tròn. Yến Hồng bỏ một hạt vào miệng, mùi thơm xộc thẳng lên mũi. Nhấm nháp, béo mà không ngấy,
răng miệng thơm ngát, quả thật là món ngon. Vả lại nghe nói hạt thông có giá trị dinh dưỡng rất cao, Yến Hồng nghĩ một lát sai người thu gom một ít, quay về rang lên cho tiểu ngốc ăn bổ óc.
Tập Nhân mừng rỡ: “Hạt thông kìa, tiểu thư, hạt thông rang lên ăn ngon lắm.”
Yến Hồng gật đầu, thấy tiểu ngốc vẫn nhìn nàng chằm chằm, nàng vui vẻ
bốc vài hạt đút cho hắn, tiện tay quẳng cho Tập Nhân mấy hạt ăn chơi.
Thấy ánh mắt Đông Phương Manh có vẻ không vui, vội vàng xòe tay ra cho
hắn xem :“Còn mà còn mà, của Manh Manh hết.”
Tập Nhân thè lưỡi, chạy đi nhặt thông. Đông Phương Manh nhai một chút
quả dại mình vừa thu hoạch được, nhe răng, vẻ mặt vặn vẹo. Yến Hồng nhìn là muốn cười, gia hỏa này căn bản không biết trái dại rất chua, tuy ăn
thì có vẻ ngọt nhưng càng ăn nhiều càng ê răng. Giờ mới biết chua hả?
Xem hắn còn dám ăn nhiều thế nữa không. Buồn cười đi lại giúp hắn xoa
xoa quai hàm, thấy hắn nhìn trái thông trong tay nàng chớp chớp mắt khó
hiểu liền cảm thấy hắn đáng yêu chết được. Ong mật kêu vo vo, bươm bướm
bay lượn trên bụi cây. Chim chóc ríu rít mở tiệc trà, thỉnh thoảng có
mấy cái đầu nho nhỏ thò ra khỏi tổ tò mò nhìn mấy người họ, bị chim bố
chim mẹ mổ cho một cái lại rụt đầu về, đáng yêu vô cùng. Yến Hồng dắt
Đông Phương Manh đi dạo trong rừng, chân thực cảm nhận sức sống bừng
bừng của thiên nhiên. Quá khứ nàng chưa từng thể nghiệm điều này, yên ổn một cách thuần túy.
Không tới một lát, bọn Tập Nhân đã nhặt được một giỏ thông lớn, mấy nha
đầu khệ nệ khiêng bỏ lên xe ngựa. May mà kinh nghiệm vào núi của quản
gia đủ mười phần, đã chuẩn bị sẵn đủ loại vật dụng, Yến Hồng và mọi
người đi chơi cũng không bị trói tay trói chân. Hai vợ chồng Công gia
phu nhân dầu sao tuổi tác cũng lớn, đi một hồi lại nghỉ một chập. Yến
Hồng như thường lệ dẫn Đông Phương Manh đi vòng vòng chung quanh. Yến
Hồng ngẩng đầu nhìn tổ chim bằng rơm có vẻ trơn láng mềm mềm trên ngọn
cây, mắt cứ hướng lên đó. Chả biết trong đó có trứng chim hay không đây… thoáng nghĩ, quay sang nhìn thị vệ với ánh mắt nỏng bỏng. Một thị vệ
rốt cuộc không chống cự được, phi thân nhảy lên cây, vạch lá tìm kiếm,
đúng là móc ra cho nàng được mấy quả trứng chim.
“Tam thiếu phu nhân, mùi vị trứng chim này ngon lắm, thơm hơn trứng gà.” Quản sự Tiểu Lâm đi theo nói, vừa đi vừa vạch lùm cây, bất ngờ nhìn
thấy rất nhiều tổ chim, làm chim chóc trong núi bay tán loạn, nhất thời
tiếng kêu bốn phía, giống như đang mắng bọn họ quấy nhiễu gia đình yên
ổn của chúng.
“Ậy, chúng ta không nên tùy tiện sát sinh thì hơn…” Yến Hồng cũng ngượng không nói thẳng nàng lấy trứng chim là muốn xem có thể ấp ra chim non
không, đành xấu hổ kiếm cớ. Từ đó có thể thấy cuộc sống của bạn Hồng
trôi qua không có mục tiêu… Thấy Lâm quản sự bày ra vẻ mặt nịnh hót
“Thiếu phu nhân quả nhiên lòng dạ từ bi”, mặt Yến Hồng không khỏi co
giật một hồi.
Lau mồ hôi trên mặt cho Đông Phương Manh, nói sao thì gia hỏa này cũng
sẽ đổ mồ hôi. Cơn ghen tức với thể chất đông ấm hạ mát của Yến Hồng dành cho Đông Phương Manh rốt cuộc cũng tìm được chỗ cân bằng. Ngoảnh đầu
hỏi Lâm quản sự: “Lâm quản sự, có mang theo nước không?” Nàng lo Đông
Phương Manh khát, gia hỏa này có khô cổ cũng không chủ động nói, huống
chi đến giờ hắn vẫn sống chết không chịu mở miệng. Nàng còn đỡ, còn có
thể giao lưu với hắn, Công gia phu nhân thiếu chút nghẹn chết. Lâm quản
sự vội vàng dâng một túi nước to. Yến Hồng kéo Đông Phương Manh ngồi
xuống cỏ, đưa nước cho hắn uống.
Lâm quản sự thấy Yến Hồng tỉ mỉ như thế không khỏi cảm thán: “Thiếu phu
nhân đúng là chu đáo, tam thiếu gia cưới được ngài thật có phúc.”
Yến Hồng cười cười, đút Đông Phương Manh xong cũng tự hớp mấy ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Nước này ở đâu ra, khá ngọt mát.”
Lâm quản sự cười nói: “Nước suối trong rừng rất mát, trước mặt có nguồn
nước. Nếu tam thiếu phu nhân không chê, đợi tiểu nhân đi lấy ít nước
suối lại đây. Ngày thường uống nước, pha trà rất ngon miệng.
Yến Hồng nhìn Đông Phương Manh có vẻ uể oải, lại nhìn vợ chồng Công gia
đang cảm thán trước những gốc tùng cổ thụ muôn hình vạn trạng đằng xa,
bèn nói: “Cùng đi xem thử đi.” Chơi núi, sao thiếu nghịch nước được!
Thế là sai người xin ý cha mẹ một bận, Yến Hồng liền dẫn Đông Phương
Manh và hai thị vệ theo Lâm quản sự đi sâu vào trong rừng. Đi không tới
một lát, phía trước rộng rãi thoáng đãng hẳn ra. Một con suối nhỏ quanh
co uốn khúc đổ từ trên cao xuống, xuyên qua rừng, khe suối hẹp, thị vệ
chỉ cần nhảy một cái là băng qua được. Có điều nhìn có vẻ không cạn,
nước suối trong vắt thấy đáy, có thể nhìn thấy rong rêu đung đưa, cá con trắng bạc lượn lờ không ngớt.
“Nước chúng ta vừa uống là chỗ này hả?” Yến Hồng không khỏi lo bò trắng
răng, lỡ nuốt cá con vào bụng luôn thì chơi hơi bị lớn à nha. Không nhịn được liếc Đông Phương Manh đang ngồi chồm hổm quan sát cá bơi.
“Ha ha, thiếu phu nhân không cần lo lắng. Nước suối trong núi đều chảy
từ trên cao xuống. Mỗi lần chúng tiểu nhân vào núi đều uống nước này,
đây là nước dòng, uống không đau bụng đâu, thiếu phu nhân chỉ cần chú ý
đồ ăn là được.” Có vẻ như Lâm quản sự nhìn ra được Yến Hồng rối rắm cái
gì, cười nói, còn ngồi xổm xuống vốc một vốc nước lên uống, hàm râu dính bọt nước trong suốt.
Yến Hồng hơi ngượng, cũng bắt chước vốc nước uống, so với nước trong túi ban nãy càng mát mẻ ngọt lành hơn, liền vốc thêm một vốc, đưa tới trước mặt Đông Phương Manh, cười nói: “Nào, Manh Manh, uống mấy ngụm nước
suối chính cống hạ nhiệt nào.” Cũng mặc kệ hắn có hiểu hay không, trực
tiếp kề tới miệng hắn.
Tật xấu của Đông Phương Manh lại phát tác rồi, trực tiếp thè cái lưỡi
hồng hồng ra liếm một hồi, liếm cho Yến Hồng ngưa ngứa, nhịn không được
muốn phì cười. Thế là cả vốc nước hắt hết lên vạt áo Đông Phương Manh.
Đông Phương Manh thấy nàng cười, ngơ ngác rồi cười theo. Hai người cứ
như ăn được cái gì vui vẻ lắm, một người cười khanh khách, một người
cười ngu ngơ không ra tiếng, bóng cây sặc sỡ và nước suối trong mát hắt
bóng lên hai người. Bức tranh này nhìn hài hòa vô kể.