Edit:trucxinh
Tuy là ngày xuân nắng ấm, sắc xuân ấm áp khắp nơi, nhưng tâm tình Yến
Hồng lại xuống thấp một cách khó hiểu, cứ luôn cảm thấy nóng nảy, cả
ngày chán ngán không có tinh thần. Đông Phương Manh dắt nàng đi ngắm
chim trong vườn, nàng nằm ườn trên giường mềm không muốn rục rịch. Hắn
thò tay sờ sờ trán nàng, lại sờ mình, lo lắng: “Nóng…”
“Không sao, Manh Manh đi xem chim con một mình đi, để Hồng Hồng ngủ một lát được không?” Yến Hồng ráng cười với hắn.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Manh Manh, cùng.” Sau đó tự động chạy
tới giường nhỏ đối diện giường, cởi quần áo ra, còn ân cần vạch chăn ra, lom lom chờ nàng lại. Yến Hồng cảm động tâm ý của hắn, cũng không nói
mình chỉ muốn chợp mắt một lát, đi lại cởi áo ngoài, dựa đầu trong lòng
hắn, song chỉ một chốc đã ngủ say sưa. Đông Phương Manh xưa nay luôn ngủ đúng giờ đương nhiên không ngủ được, ngơ ngác ôm hôn nương tử, cả tư
thế cũng không biết đường đổi. Muốn nhéo khuôn mặt hồng hào của nàng
chơi lại sợ làm nàng tỉnh, vẻ mặt rối rắm, nếu Yến Hồng thức dậy chắc
chắn sẽ cảm thấy cực kỳ dễ thương. Ngủ một giấc tới giờ ngọ, Yến Hồng
tỉnh lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo cực kỳ sung sức, há miệng gọi: “Manh
Manh, muốn đi xem chim con không? Đi, Hồng Hồng cùng đi.” Gọi xong mới
phát hiện Đông Phương Manh ở đằng sau nhe răng nhếch miệng. “Sao vậy?”
Yến Hồng sán lại kiểm tra.
“Tê, đau.” Hắn xoa xoa bả vai, mặt nhăn như cái bị rách.
Lúc này Yến Hồng mới biết mình thoải mái lại mang cho hắn gánh nặng lớn
thế, áy náy vội vàng bổ cứu: “Nào nào nào, Hồng Hồng xoa xoa giùm Manh
Manh.” Hắn theo chỉ thị của nàng ngoan ngoãn nằm sấp xuống, bị mát xa
đại pháp ấn lung tung của nàng làm hắn la om sòm, Yến Hồng chột dạ định
ngừng hắn lại không chịu.
Tập Nhân tiến vào gọi: “Tiểu thư, cơm trưa xong rồi, dùng bây giờ hay
chờ lát nữa ạ?” Vừa vào thì thấy tiểu thư nhà mình lại ngược đãi cô gia, thế mà cô gia còn bày ra bộ dạng đau nhưng sướng nữa chứ, cảm thấy dưới sự ảnh hưởng của tiểu thư nhà mình, cô gia càng lúc càng thích tự ngược đãi bản thân rồi…
Yến Hồng dừng tay hỏi: “Manh Manh đói chưa?”
Hắn gật, cằm đập xuống gối: “Đói, muốn ăn cơm.”
Vì thế hai người dừng mát xa, xuống giường mặc quần áo lại, ra phòng bên ăn cơm. Ăn xong mất chưa đến nửa canh giờ, Yến Hồng lại mệt mỏi. Òi,
mùa đông đã quá ba tháng rồi, sao mình còn y chang rắn muốn ngủ đông thế này chứ! Đông Phương Manh vốn đang ngồi một bên chống má trầm tư, không biết nghĩ ra cái gì, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng nửa ngày, cười hì hì:
“Heo con.”
Nửa ngày Yến Hồng mới nghĩ ra, hắn đang chọc nàng giống như heo con.
Khụ, điển cố này xuất phát từ một ngày nọ, Đông Phương Manh ngủ trưa
dậy, Yến Hồng nhào nặn gò má mũm mĩm của hắn thành ngọn núi nhỏ, sau đó
ngón tay cái hếch ngược mũi hắn lên, làm thành hình dạng heo con, còn
nói: “Heo con lười ham ngủ.” Ặc, bây giờ báo ứng lên người. Yến Hồng dứt khoát phồng má, hai tay dựng bên tai phe phẩy, trợn mắt bắt chước huynh Bát Giới: “Con khỉ kia, lão Trư mệt rồi, mau đi trải giường.” Làm xong
chính mình không nhịn được cười, vừa cười vừa cảm thấy hai ngày nay tâm
tình mình phập phồng cũng quá lớn…
Đông Phương Manh không biết nàng nói gì, thấy nàng hài hước như thế cũng cười theo. Ăn cơm chưa tới một tiếng mà lên giường ngủ không tốt cho
sức khỏe. Yến Hồng không muốn làm tấm gương xấu cho Đông Phương Manh,
nên gọi Giai Nhân mang bàn cờ tới: “Manh Manh, đánh cờ với Hồng Hồng
không?” Nói đến cái này nàng lại muốn rơi lệ, nàng không giỏi cờ vây, tự biết tài nghệ của mình rất kém nhưng ỷ lại tốt xấu gì nàng cũng chơi QQ bao nhiêu năm, nhất thời hứng trí dạy Đông Phương Manh chơi ca ro. Kết
quả dạy xong đồ đệ, bây giờ sư phụ lại sắp bị đả kích chết rồi. Nếu
không phải muốn nâng cao tinh thần, nàng tuyệt đối không muốn tự tìm
kích thích.
Kết quả đánh đánh, Đông Phương Manh giục nàng: “Hồng Hồng, đánh đi.”
Nàng từ trong cơn mơ màng tỉnh lại: “Ồ, đến ta rồi, á, đến Hồng Hồng
rồi.” Đánh bừa một bước, Đông Phương Manh nhíu mày, trề môi, bình luận
một chữ: “Dở.” Nàng lại thua. Oa, vì sao toàn là nàng thua… Nàng không
phải Khổng Phu Tử không muốn chuyển nhà… Dựa vào đâu hắn còn nhớ lần
trước nàng bình phẩm kỳ nghệ của Tập Nhân hả… vì sao còn áp dụng lên
người nàng hả…
Tập Nhân ở bên sùng bái nhìn Đông Phương Manh: “Cô gia, ngài là thần
tượng của nô tỳ!” Nàng biết, thần tượng là đối tượng được sùng bái nhé!
“Không chơi nữa.” Yến Hồng chơi xỏ lá không chịu đánh nữa. Có điều, hình như ngoài Đông Phương Manh ra, những người khác đều chê tài đánh cờ của nàng, không muốn chơi với nàng. Duy nhất Tập Nhân đánh thua nàng, lúc
bị nàng chê kỳ nghệ quá kém thì rất có khí phách mà đoạn tuyệt quan hệ
với cờ ca ro… “Manh Manh, đi dạo được không? Đánh cờ sau.” Vội vàng cứu
vãn bạn cờ duy nhất.
Đông Phương Manh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Hắn chê nàng đánh cờ chậm quá, mỗi nước đều chờ thật lâu. Buổi tối bị lão phu nhân kêu đi ăn cơm. Ọe, lại là canh gà ác, nàng vừa ngửi thấy mùi này liền cảm giác
nước chua trào ngược. Đông Phương Manh tử tế gắp cho nàng một cái đùi
gà, nàng ráng nhịn đưa lại gần miệng, không được rồi: “Ụa…”
Đông Phương Manh tổn thương nặng, lão phu nhân ngẩn ra, mừng như điên: “Mau mau mau, mời đại phu tới.”
“Mẹ, con không sao đâu, gần đây khẩu vị kém quá, không cần phiền đại
phu.” Yến Hồng súc miệng, nói với lão phu nhân, sau đó an ủi Đông Phương Manh: “Xin lỗi Manh Manh, Hồng Hồng không cố ý, dạo này Hồng Hồng không thích đùi gà nữa…”
Đông Phương Manh rầu rĩ nhìn nàng: “Hồng Hồng, sinh bệnh.” Hắn biết cái
gọi là sinh bệnh bắt nguồn từ trận cảm lạnh của Công gia lúc đầu xuân,
may mà nền tảng sức khỏe của lão Công gia không tệ, có điều phải nằm
trên giường năm sáu ngày, khiến Đông Phương Manh sợ hãi. Vì thế hắn còn
đặc biệt canh trước giường lão Công gia mấy ngày, làm lão Công gia cảm
động rơi nước mắt.
Hầy, thật ra chuyện này phải trách Yến Hồng. Có ngày mẫu thân của một
quản sự trong phủ qua đời, Đông Phương Manh hỏi nàng “chết” là gì, nàng
nói với hắn: “Chết tức là ngủ vĩnh viễn, không tỉnh lại nữa.” Thế nên
hắn thấy lão Công gia ngủ liền mấy ngày, sợ ông không tỉnh lại nữa,
khăng khăng muốn canh chừng ông. Từ lúc hắn tiến bộ dần dần, tình cảm
của hắn với cha mẹ cũng tăng dần, chỉ dưới Yến Hồng. Lần nào Đông Phương Tề viết thư cũng oán trách, nói trong lòng đệ đệ thứ tự của hắn xếp
ngược. “Đừng nói bậy, Hồng Hồng không bệnh, nói không chừng là chuyện
vui đó!”