Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ

Chương 63: Chương 63: Ngoài Ý Muốn




Edit: Trucxinh

Năm nay mùa đông Di Lăng lạnh bất thường, rất hiếm khi thấy tuyết rơi. Tuy bụng Yến Hồng còn chưa thấy rõ nhưng năm đóa kim hoa sợ nàng lạnh, ra sức khoác thêm áo cho nàng, bọc từng lớp từng lớp, cuối cùng biến nàng thành một trái banh = =, hại nàng mỗi ngày đều cảm thấy hình tượng của mình không có buồn cười nhất, chỉ có càng buồn cười hơn…

Thật là, rõ ràng chỉ hơn bốn tháng lại bị quần áo bao bọc y như sắp lâm bồn tới nơi, đưa mắt nhìn không thấy bàn chân mình, đây không phải là tiêu chuẩn thân hình bong bóng thì là cái gì? Chẳng trách gần đây Cây Đuốc Nhỏ không sao ôm nàng được nữa, bởi vì không có chỗ xuống tay… Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy. Yến Hồng tự nhận không thể phản kháng quảng đại quần chúng nhân dân… Nhưng tước đoạt quyền lợi ngắm tuyết của nàng, quá đáng rồi nha?!

“Thiếp cam đoan không đi lung tung, không đụng bừa! Không chạm vào một bông tuyết nào!” Yến Hồng năm lần bảy lượt cam đoan với cai ngục, khổ nỗi cai ngục cực kỳ tận tụy, cứng rắn nói một không nói hai! Khí thế đủ đầy, rõ ràng cho thấy: ‘Muốn đi chỗ có tuyết, trừ phi đạp lên xác hắn mà đi!’ Không sai, cai ngục này không ai khác ngoài đại gia Đông Phương Manh!

Kỳ thật cũng không thể trách hắn sao căng thẳng như thế. Hai ngày trước tuyết vừa rơi, Yến Hồng đã mười mấy năm chưa thấy tuyết nhất thời kích động chạy ra chỗ tuyết rơi muốn cảm thụ một chút phong tình cái gọi là “gió thổi tung tơ liễu”(*). Kết quả, đột nhiên trượt chân, té nhào xuống đất. May mà mấy đóa kim hoa lanh trí đều có bên cạnh, Tập Nhân phản ứng cực nhanh làm đệm lót lưng cho Yến Hồng ngay tại chỗ mới không tạo thành ân hận gì. Tuy sợ bóng sợ gió một trận nhưng khiến mọi người bên cạnh thiếu chút vỡ mật.

Sau vụ đó lão phu nhân trực tiếp hạ lệnh cấm cho nàng, chỗ có tuyết không được thấy bóng nàng ở đó! Sợ nàng chơi lá mặt lá trái còn gian trá mệnh lệnh Đông Phương Manh làm giám ngục số một, ra sức chấp hành lệnh giám sát. Này, cũng quá mức rồi! Dù sao chỉ là ngoài ý thôi mà… tuy trong bụng Yến Hồng chỉ trích nhưng chuyện này là do nàng thiếu cân nhắc trước, lại nói nếu thật sự tổn thương đến bảo bảo trong bụng, nàng hối hận cũng không kịp nên cũng ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng hiện tại nàng chỉ muốn đứng ở hành lang ngắm tuyết cũng khiến cai ngục nào đó như lâm đại địch sẵn sàng bày trận. Xem cánh tay dang ra kìa, người biết chuyện thì hiểu hắn muốn cản không cho nàng ra vườn, người không biết còn tưởng hai người đang chơi trò chim ưng bắt gà con ấy! Thật là khoa trương quá đi, mình không đáng tin đến thế sao…

Trong vườn phủ một lớp tuyết trắng, Yến Hồng không có tâm tình thưởng thức, lẳng lặng nhìn Đông Phương Manh một cái, tâm trạng sa sút, nói: “Manh Manh, về phòng thôi.”

Đông Phương Manh không nói câu nào, dắt nàng về phòng. Yến Hồng chống má suy nghĩ. Đến tột cùng lão phu nhân quán triệt tư tưởng tiểu ngốc nhà nàng rồi à? Làm sao mà hắn căng thẳng quá mức, nói tới tuyết thôi đã biến sắc rồi. Nhớ lại tình cảnh gà bay chó sủa sau khi ngã hôm đó, lão phu nhân hiền từ nhưng không thiếu nghiêm khắc dạy bảo một hồi, sau đó kéo Đông Phương Manh đang kinh hoàng luống cuống ra gian ngoài thì thầm nửa ngày. Sau khi Đông Phương Manh về thì sắc mặt có vẻ không thích hợp, cả đêm không nói một tiếng, còn bất thường ở chỗ không ngủ đúng giờ giấc, ngược lại nhìn chằm chằm bụng nàng đến quá nửa đêm! Nhìn tới mức nàng nổi gai ốc. Yến Hồng ngẫm nghĩ, nên nghĩ cách làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng của hắn. Bằng không cứ tiếp tục như vậy, hắn không có gì, nàng nghẹn ra chứng u uất trước khi sinh mất.

“Manh Manh, Hồng Hồng sau này không tùy tiện đi trên tuyết nữa, thật đó, cam đoan!” Nàng giơ ba ngón tay ra, thề thốt, kết quả Đông Phương Manh không đếm xỉa, vẫn nhìn nàng chăm chăm, cứ như đang nhập định. Một lần làm sai, mười năm không ai tin… xem ra phải dùng hành động thức tế bày tỏ thành ý “biết sai nên sửa” của nàng.

Qua vài ngày, Yến Hồng không đi ra ngoài phòng nữa, Đông Phương Manh yên tâm theo lệ thường đi hầm canh tình yêu. Yến Hồng ở trong phòng thật sự nhàm chán, đọc sách thấy nói “Lấy tuyết trên cây nấu nước trà, vị ngọt khí thanh” cũng muốn học đòi văn vẻ một chút. Nhưng hiện tại mình còn đang “mang tội trên người”, đoạn tuyệt duyên nợ với tuyết, đành bảo mấy nha đầu vào vườn quét ít tuyết trên lá thông, sau đó hào hứng pha trà. Ngay cả “nghệ thuật” trà đạo nàng còn không hiểu thì nàng nếm ra chỗ khác lạ mới tài đó, uống như trâu hút mấy tách, cảm thấy đâu có khác gì trà pha bằng nước giếng bình thường, hết sức thất vọng, cảm thấy cấu tạo đầu lưỡi của đám văn sĩ quả nhiên không giống người thường, vậy mà cũng nếm ra được mùi vị phong nhã.

Uống xong canh, nàng ngủ trưa, Đông Phương Manh đi qua chỗ lão phu nhân đón Cây Đuốc Nhỏ. Gần đây nhóc con ở chung với cha nhiều hơn, ngủ trưa cũng phải có cha ngủ cùng, bằng không không chịu ngủ còn khóc ầm ỹ. Mỗi ngày đến giờ ngủ trưa Đông Phương Manh lại đi đón nó về Lạc Phong Uyển, nhóc con được đãi ngộ tốt làm Yến Hồng ghen tị. Kết quả Đông Phương Manh đi chưa được một lát đã quay về. Đứng ở cửa nhìn chòng chọc Yến Hồng không rời mắt. Yến Hồng hết sức thắc mắc, mặt hắn nhìn khó coi quá, nghiêm túc hiếm thấy. “Sao vậy, Manh Manh?” Con cũng chưa đón về, sắc mặt còn tệ như vậy, xảy ra chuyện gì rồi?

“Hồng Hồng, không nghe lời.” Nửa ngày, hắn quăng ra một câu, ngữ điệu y chang lúc bình thường nàng dạy Cây Đuốc Nhỏ. Yến Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ mình không nghe lời chỗ nào. Trừ việc bị mọi người phê bình một lần, hình như không có thật mà… thấy hắn vẫn nghiêm mặt, Yến Hồng chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi. Bộ dạng hắn thế này, không đến hình bộ làm thật đáng tiếc, phạm nhân mà thấy có tên nào không dám khai, không khai nhìn chết ngươi!

Thấy bộ dạng “không tỉnh ngộ” của nàng, hắn tức giận mím môi, cuối cùng đi lại chỉ vào hồ trà trên bàn, bực bội: “Tuyết, không thể đụng.” Hic, không phải không được đi chỗ có tuyết thôi sao… sao lại thăng cấp thành không được đụng tuyết rồi? Huống chi nàng không có đụng à! Mà nói lại, sao hắn biết nàng dùng tuyết pha trà? Kẻ nào không giữ mồm giữ miệng hả, hại chết nàng rồi…

Hiện giờ nàng sợ nhất là hắn nghiêm mặt! Hễ hắn nghiêm mặt nàng lại chột dạ, không làm gì cũng chột dạ! Có câu châm ngôn thế này, một lần lỡ bước ân hận ngàn năm, ông trời không nên đổ tuyết, bằng không nàng cũng không sa chân >__

“Không đụng mà…” Yến Hồng bĩu môi làm bộ tủi thân, ánh mắt đáng thương lén lút liếc trộm hắn. Nói thật lần này nàng mang thai địa vị kém xa lần đầu, y chang tội phạm cải tạo lao động, còn không có quyền lên tiếng nữa. Vẻ mặt hắn nói cho nàng biết, hắn không tin. Ai bảo nàng có tiền sử chứ, ngày hôm qua len lén chọt một ít tuyết trên lan can, bị hắn bắt gặp, hu. Lão phu nhân rốt cuộc ngài dạy hắn cái gì thế!!...

Giờ này lão phu nhân đang ở viện chính mỉm cười, phụ nữ có thai mà, cách xa những vật nguy hiểm vẫn tốt hơn, ví dụ như nền tuyết, bông tuyết, trà lạnh gì đó… Hắn đi tới trước bàn, lấy bộ đồ trà đi tới hộc tủ ngầm trong góc, mở ra cất vào. Yến Hồng thấy hắn đóng tủ xong định quay đi, vội vàng chạy lại ôm dính eo hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Manh Manh.”

Hắn không bị giật mình, chỉ kéo tay nàng xuống, quay người lại, nàng len lén nhìn mặt hắn, nét mặt bình tĩnh. Hắn cúi đầu hôn nàng một cái, sau đó lại áp tay nàng trở lại eo hắn.

“Manh Manh, Hồng Hồng rất nghe lời, thật đó, tuyết do bọn nha đầu đi lấy, hơn nữa cũng đun cho tan ra rồi, uống không có vấn đề. Tin Hồng Hồng đi mà…” Nàng làm nũng không sai nha. Tình huống này mà không làm nũng thì hỏng bét!

Hắn vươn tay nựng má nàng, hơi nặng tay, rất hiếm khi hắn dùng sức với nàng thế này. Vẻ mặt hơi uất ức, còn có phần thương tâm.

Nàng hoảng, vội vàng nhón chân hôn hắn: “Rồi rồi rồi, Hồng Hồng sai rồi, xin lỗi xin lỗi, sau này cũng không đụng tuyết nữa!” Hắn mà lộ ra vẻ mặt này là nàng đau lòng.

Hắn mím môi, nhìn nàng trong mắt có âu lo: “Nguy hiểm, bị thương, sẽ đau.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Muốn bảo vệ Hồng Hồng.” Mắt nàng lại nổi sóng, sao phụ nữ có thai luôn đa sầu đa cảm thế này… Sợ nàng lại bị thương, sợ nàng đau nên muốn bảo vệ nàng ư? Cho nên, thấy nàng đụng tuyết cũng sợ hãi ư? Lòng tràn trề đến phát đau. Nàng cứ luôn bỏ sót mức độ mẫn cảm và để ý của hắn với một ít gì đó, thật sự là không tròn bổn phận.

Hắn còn nhìn nàng, nàng chớp đôi mắt cay xè, cười cười với hắn: “Hồng Hồng biết rồi, sau này đều nghe Manh Manh!” Chẳng qua không đụng tuyết mà thôi, yêu cầu nhỏ xíu này, làm sao nàng nhẫn tâm để hắn lo lắng nữa?

Hắn vẫn nhìn nàng, bất động, nàng nhịn không được ôm siết hắn một chút. Trời biết bộ dạng banh lông của nàng bây giờ mà làm thế này khó cỡ nào! Hắn đưa tay sờ mặt nàng, chỗ hắn vừa nựng, động tác rất nhẹ, rất dịu dàng. Nàng dán trán lên người hắn, cọ cọ, ngửa mặt nhìn hắn, để hắn nhìn vào mắt nàng: “Manh Manh đừng khổ sở. Hồng Hồng sẽ không bị thương nữa.”

Rốt cuộc hắn gật đầu, hôn lên chỗ hắn vừa sờ, dịu giọng: “Không đau.”

Nàng rúc vào lòng hắn lắc đầu: “Không đau chút nào.” Sao mà đau được! Nàng chỉ cảm thấy ngọt.

(*) Nguyên gốc: “vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi”. Xuất phát từ điển tích Tạ Đạo Uẩn: Tạ Đạo Uẩn là con gái An Tây tướng quân Tạ Dịch đời Tấn. Nàng nổi tiếng thông minh, học rộng, có tài biện luận, giỏi thơ văn. Tạ Dịch người đất Dương Hạ, chú Tạ Đạo Uẩn là Tạ An thường hỏi Kinh thi, nàng đều trả lời rành rọt. Một hôm, nhân họp mặt gia đình, gặp buổi tuyết xuống, Tạ An hỏi : “Cảnh tuyết rơi có thể ví với cái gì được ?” Người cháu tên Lãng thưa : “Tán diêm không trung sai khả nghĩ” (Có thể ví với muối tán nhỏ bay không đều nhau trong không trung). Đạo Uẩn lại nói : “Ví nhược liêu nhữ nhân phong khởi” (Không bằng ví với sợi bông liễu bay khi gió thổi). Tạ An phục tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.