Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 96: Chương 96: Đâu đúng đâu sai, đâu thiện đâu ác? [2]




“Tại sao ư? Là vì chính bản thân hắn?! Hắn chẳng yêu thương ai, cũng chẳng cần ai, tất cả mọi người đều là bàn đạp để hắn bước lên phía trước.” Vẻ mặt nàng ngưng trọng, trong mắt cũng là bi thương. “Triệu hoàng hậu thương hắn, vì không để mất đi hắn, cho nên không màng đến hắn, thanh thản ổn định trong coi ở cương vị hoàng hậu, học được nhường nhịn, học được khiêm tốn, học được bao dung, học được chờ đợi, chờ mồng một mỗi tháng hắn ghé thăm, nhưng không nghĩ đến cuối cùng lại bị chính người bên gối của mình mưu hại, rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.” Nói xong nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, ta biết trong lòng của nàng khủng hoảng cùng bất an, bởi vì lúc này, trong lòng của ta cũng như vậy.

“Ta… Tỷ tỷ, nếu như hắn đã thu phục được nước Thần, chắc cũng không làm gì với muội đâu.” Tuy rằng đã biết chàng đã ngồi trên thiên hạ, thế nhưng ta lại không biết đâu là thật đâu là giả trong lời nói của chàng, nếu thật là như vậy, ‘Cửu công không được, nhất định tàn sát toàn bộ dân trong thành.’ Vậy phải chăng là, mọi thứ đã… đã… Thực sự đã…

“Muội muội ơi, thỏ khôn chết, chó săn nấu. Nếu như muội đã không còn bất cứ giá trị trọng dụng nào, hắn hà tất lưu luyến giữ lại muội? Đối với hắn mà nói, muội có thể giúp được cho hắn điều gì? Muội muội quả thực xinh đẹp thiên tiên, thế nhưng sắc để tìm được tình yêu của đế vương thì khi sắc phai thì tình cũng tàn, tình yêu cũng đoạn tuyệt! Muội muội chẳng lẽ vẫn chưa hiểu?” Nàng nắm thật chặt tay của ta, tay nàng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cho ta muốn rút ra.

“Thế nhưng, muội làm sao rời đi được. Hơn nữa, muội phải đi đâu!” Mắt của ta rũ xuống, quả thực trừ chàng ra ta không còn bất cứ cái gì có thể bám víu vào.

“Nếu như muội có ý định này, tỷ có thể giúp muội. Vài ngày sau là ngày cập kê của Ngưng Lưu công chúa, thánh thượng nhất định mở tiệc chiêu đãi rất nhiều quan viên, trước đó vài ngày, gia phụ sinh bệnh, thánh thượng đặc biệt chuẩn cho tỷ về nhà chăm sóc, nếu muội nguyện ý, có thể cùng tỷ đi ra cung. Chỉ là việc này tuyệt đối không được để cho người khác biết. Có một tiểu biệt viện ở thành đông, cách nhà của tỷ không xa, muội có thể sống tạm ở tại nơi đó. Nếu như ở đấy không được an toàn thì muội lại vào cung, thánh thượng nếu đối với muội hữu tình, tự nhiên sẽ càng thêm sủng ái.” Nàng thả tay của ta, cúi thấp đầu, từng giọt lệ cứ thi nhau rơi xuống, “Với ta mà nói, Triệu hoàng hậu cũng tốt, Nghê hoàng hậu cũng tốt, hoặc là muội, Nhã phu nhân, thậm chí là kiều man Vũ quý phi kia cũng vậy, ta đều coi là tỷ muội. Ta cùng với Triệu hoàng hậu và Nghê hoàng hậu từ nhỏ đã quen biết nhau, thân như tỷ muội. Vào cung hầu hạ thánh thượng, nhưng không ngờ các nàng từng người cứ thế lần lượt bỏ ta mà đi. Ta và muội cũng được xem như tri kỷ, cũng biết muội bản tính thuần lương, tài mạo song toàn, ta thật không muốn để cho muội gặp phải kết cục giống như các nàng vậy!”

Ta thấy nàng nói rõ ràng như vậy, cũng hiểu rõ tâm tính của nàng cho nên gật đầu, đáp ứng.

Nàng nhìn thấy ta đáp ứng, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng, nói: “Nếu như cảm thấy không ổn, thì ta sẽ đưa muội muội trở về. Trong cung này giờ chỉ còn mỗi mình ta, quả thực quá mức cô độc. Việc này, tuyệt đối không được nói với người ngoài. Trời biết, đất biết, muội biết, ta biết! Mùng ba tháng sáu, giờ Tuất canh ba, Liệt Hồ môn, ta chờ muội!”

“Thế nhưng! Thụy Tuyết phải làm sao? Nếu tất cả chỉ là giả thì tốt còn nếu như tất cả là thật thì muội đi rồi, Thụy Tuyết làm sao bây giờ?”

“Thụy Tuyết là cốt nhục của hắn, coi như hắn không niệm tình nghĩa phu thê cũng phải niệm tình cốt nhục thân sinh. Hắn sẽ không làm hại đến Thụy Tuyết, muội cứ yên tâm.” Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của ta, trấn an tinh thần bất ổn của ta.

Ta thở dài một hơi, thế nhưng không ngừng tự nhủ với mình: bình an, bình an, bình an…

“Muội muội đừng quên, mùng ba tháng sau, giờ Tuất canh ba, Liệt Hồ môn, ta chờ muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.