Ta không ngờ rằng, ở trong cung ngây ngốc mấy ngày lại thành ra kết quả này.
Chưa tới ba canh giờ ta đã không còn là tiểu nữ Thiệu gia Thiệu Huyên được Thiệu phủ nuôi ở thâm khuê không người biết đến kia nữa, có lẽ nói, qua mấy canh giờ ta đã không còn là người Thiệu gia.
Ta đã mang danh nghĩa con thừa tự của cô cô, là Lục công chúa Thần Quốc, thay mặt hoàng thân gã xa giá hòa thân. Cô cô nói, nàng muốn gã ta ra ngoài theo nghi thức của công chúa. Nàng không để cho ta thua kém địa bị bất cứ ai. Cô cô quả thật rất mạnh, nàng có phương thức và quyết định của nàng, nàng cũng là dùng phương thức của mình tại hậu cung này, mặc dù ta là cháu gái của nàng, thế nhưng vô luận nói như thế nào vẫn có sự chênh lệch giữa phủ thừa tướng và chức vị công chúa. Nàng làm như vậy có đạo lý của nàng, ta không nên truy vấn hoặc cự tuyệt, ngược lại, ta cần phải nghe theo. Ta không nói lời nào, ta hiểu cô cô đau lòng cho ta, cưng chiều ta, thế nhưng ta vẫn không thể chấp nhận như cũ. Ta không ngừng hỏi cô cô, cha và nương có đồng ý không? khi nhận được tất cả các câu trả lời đều là đồng ý, ta không muốn để ý tới thân phận này, thế nhưng ta bị ràng buộc ở trong đó, ta vô lực giãy khỏi gông xiềng này, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nhớ kỹ ngày ấy cô cô nói cho ta biết chuyện này thì nước mắt ta đã rơi không ngừng, nàng ôm ta vào trong lòng, nhẹ nói bên tai ta: “Nhiễm Nhi, đây là lựa chọn của con, con phải dũng cảm chấp nhận nó.” Ta khóc nức nở, khóc bao lâu ta cũng không biết, chỉ biết là khóc lóc cũng rất mệt mỏi, khi mệt mỏi lại muốn ngủ.
Chờ đến khi thức giấc, đã là một ngày mới.
Liên Tâm và Doanh Tâm chải tóc, trang điểm cho ta, ngày hôm nay lại đem tóc ta vấn lên, bởi vì, hôm nay ta cập kê. Ta mặc hoa phục, chân mang dép tơ vàng. Điểm mi lá liễu, môi anh đào, thoa lên chút phấn tuyết liên.
Bao nhiêu năm trước ta từng nghĩ đến lúc này, mẫu thân vén tóc ta lên, đeo cho ta đồ trang sức tinh xảo, nói cho ta biết từ nay về sau không còn là một cô bé nữa, cần hiểu chuyện. Sau đó rượu và thức ăn được mang vào trong đình viện, mời bạn bè và thân thích với gia đình đến. Nữ đầu bếp họ Triệu cũng làm vài món ăn ta thích nhất, đặt ở trong phòng của ta, nào là bánh hoàng kim, cuốn phỉ thúy, chỉ nghĩ đến thôi đã phát thèm rồi…
Thế nhưng hôm nay thì sao? ta đã không còn là tiểu thư Thiệu phủ vô pháp vô thiên, bên cạnh ta không còn cha và mẫu thân luôn yêu thương cưng chiều, không còn bạn bè thân thích, cũng không còn cả bánh hoàng kim, cuốn phỉ thúy, cái gì cũng không có, mà chỉ có mỗi một thứ không thể tránh được đó là trưởng thành, và ta phải đối mặt với hiện thực này.
Ta mặt không thay đổi nhìn gương đồng, thị nữ phía sau bận rộn đi qua đi lại, Doanh Tâm liên tục lật chiếc hộp trang sức bằng gỗ lim thử hết món đồ trang sức này sang món khác, Liên Tâm thì dọn tới dọn lui ta quần áo và đồ dùng hàng ngày của ta, sắp xếp đồ trang điểm của ta thêm tinh xảo thêm.
Giờ lành đến rồi, ta lê tấm thân nặng nề đi ra phía ngoài, ngồi trên mã xa song ngựa chạm ngọc vàng óng hướng đến miếu Thừa Thiên.
Trong mã xa được đặt ít băng, xua tan cái nóng, nhưng tâm tình của ta vẫn khó có thể bình phục như lúc ban đầu, nghe nói lần này văn võ bá quan đều đến, nghe nói lần này vương hầu quý tộc cũng có mặt, nghe nói những sứ thần Tố Quốc cũng thấy chút phong cách, nghe nói sắc phong lần này còn muốn long trọng hơn cả lần của Dao Tích, nghe nói… thật nhiều lời đồn đãi…
“Huyên công chúa, mời xuống xe, phía trước cần đi bằng kiệu.” Vèn được vén lên, ta chậm rãi bước xuống xe ngựa.
“Huyên công chúa cát tường.” Khom người bái một cái rồi lại dập đầu một cái. Ta chỉ khẽ gật đầu lại đáp lễ, trên mặt nở nụ cười nhạt.
“Mời công chúa lên kiệu.” Ta như là người gỗ bị điều khiển vậy, ai nói gì ta cứ thế làm theo.
Lên xe xuống xe, lên kiệu xuống kiệu, một đoàn thị nữ thái giám vây xung quanh ta giống như là những vì sao bao quanh mặt trăng, bọn họ cúi thấp đầu theo sát mỗi bước chân ta.
Miếu Thừa Thiên, một cuộc sống mới bắt đầu.