Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 33: Chương 33: Giá nhập thần cung, tranh đấu gay gắt [3]




Giờ Mùi vừa đến, ta đúng giờ bước vào cửa cung Ương Mộc cung, mọi ánh mắt đều dồn sang, trong cung Ương Mộc đầy ấp người. Ta mặc trường sam màu hạnh bình thường, tóc búi bàn khởi, quấn một sợi dây lụa cố định, trên búi tóc không cài thêm bất cứ bông trang sức gì, chỉ cài thêm ba cây trâm ngọc. Ta biết tuy rằng ta là nhân vật chính của hôm nay, thế nhưng khi vẫn chưa xác lập thân phận, bất luận trang sức dư thừa nào hoặc chỉ là trang phục có thiếu sót đều có ảnh hưởng đến ta.

Ta cúi đầu bước từng bước về phía trước, Doanh Tâm và Liên Tâm đã thay đổi theo kiểu trang phụ thị nữ của Tố Quốc, đi sát phía sau ta.

Một thanh âm chói tai cất lên, hình như đây là tiếng của vị công công đi theo đội ngũ đón dâu.

“Công chúa hòa thân Thần Quốc, tiếp chỉ.” Ta quỳ xuống nhận chỉ.” Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, công Ân Lạc Thần Quốc dịu dàng tú lệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiên tư quốc sắc, ôn nhu thục đức, phong tư nho nhã, lòng trẫm yêu mến, ngày tốt sắc phong công chúa Ân Lạc Thần Quốc làm tu nghi tam phẩm, phong hào Thù, ban Đào Chước cung, thưởng ba mươi lăm cung nữ, hai mươi thái giám, mười thị vệ, khâm thử.”

“Thiếp, tạ chủ long ân!” Ta dập đầu, một vị trí không cao không thấp.

“Bình thân!”

“Tạ ơn bệ hạ.” Ta khom người đứng dậy.

“Muội muội ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn xem nào, đều là người trong nhà cả, không có gì phải mắc cỡ.” Một thanh âm vang lên. Ta khẽ gật đầu đáp vâng, sau đó ngẩng đầu lên. Có hai nữ tử đứng bên cạnh Sùng Lang, một nữ tử có khí khái ung dung, như là hoàng hậu, một người khác mặc trường sam màu cánh sen, tuy rằng đẹp như không kinh diễm, có vẻ như là một trong bốn phi tử nhất phẩm, chính là sủng phi, lời nói vừa rồi là của bị hoàng hậu kia.

“Nghe danh tiếng nữ tử Thần Quốc dịu dàng tú lệ từ lâu, nhưng nhìn thấy Thù tu nghi mới biết được, bốn chữ ‘dịu dàng tú lệ’ này vẫn không thể sánh bằng muội muội!” Nghe âm thanh của nàng, ta cũng đoán được nguyên nhân nàng được sủng ái,thanh âm này, giống như trân châu rơi trong chén ngọc, điềm đạm mà không chán ghét, kiều diễm mà không mị hoặc, lời cất lên lại giống như một khúc nhạc, e là chỉ có thần tiên mới có thể nghe thấy.

“Tạ ơn Tạ tỷ tỷ nâng đỡ.”

“Sao lại nói là nâng đỡ? Muội muội sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành, từ xa ngàn dặm đi đến Tố Quốc này, nếu có gì không quen thì cứ tới tìm bổn cung.” Thanh âm của hoàng hậu rất ôn nhu, nhưng rất có lực uy hiếp. Hoàng hậu ước chừng hai mươi lăm tuổi, khoác trên người bộ hoa phục màu đỏ thẩm nặng nề khiến mỗi động tác của nàng chậm chạp không linh hoạt.

“Muội muội cám ơn các vị tỷ tỷ.” Ta hơi cúi người, hoàn lễ.

“Được rồi, nếu không còn gì mọi người về nghỉ ngơi đi. Tỷ muội các nàng nếu chuyện riêng gì muốn tâm sự thì từ từ nói sau.” Nói xong, Sùng Lang đứng dậy, đi xuống. Hắn có vẻ không hài lòng, lại như có tâm sự. Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu hắn có tâm sự gì, trong lúc trò chuyện, ta hi vọng được bái kiến hai vị Thái phi của tiên hoàng.

Mọi người lần lượt cáo từ, ta cũng xoay người rời khỏi.

“Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”

“Quy củ mãi mãi là quy củ, chúng ta bây giờ phải đi thỉnh an An Thái phi và Hạ Thái phi. Còn nữa, Liên Tâm dẫn mấy người này đi thu dọn đồ đạc bên Phức Hương lâu sang đến Đào Chước cung đi.”

“Vâng.” Liên Tâm ứng lời, lui xuống.

Sau đó, ta quay sang nói với Vũ tình, người đã theo ta từ Thần Quốc đến đây: “Ngươi cũng đi cùng đi, đem hai cái hộp ta chuẩn bị lúc trước đến đây, cẩn thận không được cầm nhầm!”

“Vâng.”

“Giờ Thân hai khắc gặp ta tại Thiên Từ cung, ngươi dẫn theo cung nữ thông thuộc đường trong cung đi cùng, đừng để bị lạc, làm trễ nãi thời gian.”

Nghe cung nữ nói Phức Hương lâu gần Thiên Từ cung, chỉ cần đi bộ khoảng một khắc là đến. mà Đào Chước cung lại cách hơi xa Thiên Từ cung, đi xe cũng mất cừng ba khắc mới đến, nếu ta vội đi thì không kịp nhưng hiện tại ta lại dư giả thời gian, cho nên quyết định đi xem Sùng Lang trước.

Tẩm cung của Sùng Lang ở ngay phía sau Ương Mộc cung, đi đến đó ước chừng khoảng một chung trà, nhưng bây giờ đến thẳng đó có hơi đường đột, nên ta đi tìm A Phúc.

“Hóa ra là Thù tu nghi!” A Phúc đứng ở cửa chính Hoàn Thục Đường, vừa thấy bóng ta đã vội ra đón: “Nô tài thỉnh an Thù tu nghi!”

“Công công khách khí, thiếp thân thấy bệ hạ phiền muộn trong lòng, nên đến hỏi thăm xem thế nào, có thể vào thăm hay chăng?” Ta biết chắc chắn không thể thế nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Chuyện này, thỉnh Thù tu nghi chớ trách tội, bây giờ e rằng không được.” A Phúc tỏ vẻ khó xử.

“Haizzz, không được sao?” Ta khẩn cầu.

“Thực sự xin lỗi, Thù tu nghi. Trong lúc bệ hạ xử lý quốc sự không cho ai đến gần. Hôm nay, cho dù là Hoàng hậu nương nương hay Triệt phi nương nương cũng sợ rằng không thể vào.” Triệt phi nương nương? Có phải là sủng phi kia chăng? “Thế nhưng, nếu Thù tu nghi lo lắng cho bệ hạ, chờ sau khi bệ hạ làm xong việc, nô tài sẽ bẩm báo lại ngài đã ghé thăm.”

“Không cần, không cần, thiếp thân chỉ là một tu nghi nho nhỏ, chẳng qua muốn ghé thăm bệ hạ một chút. Chuyện nhỏ nhặt này, không dám làm kinh động đến bệ hạ.”

“Vâng, vâng.”

“Có điều, thiếp thật lòng lo lắng cho bệ hạ, công công chớ cười, thiếp thân mới đến không hiểu rõ quy củ, tại nơi lầu huỳnh nhà ngọc này, thiếp thân chỉ có thể nương nhờ được vào bệ hạ.” Lời nói mang theo ấm ức, ta cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào.

“Vậy… Hay là Thù tu nghi về nghỉ ngơi trước, nô tài sẽ đến chăm sóc cho bệ hạ, nếu có gì không ổn, nô tài sẽ nói cho Thù tu nghi biết.” Ta chính là chờ câu nói này!

“Vậy làm phiền công công.” Ta hơi cúi đầu, hạ mình làm lễ, sau đó xoay người muốn chạy đi.

“Thù tu nghi đi thong thả.”

“Công công dừng chân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.