Lần đầu gặp chàng, ta mới 10 tuổi, còn chàng đã có mão quan, chàng là tiên sinh cha vừa mời về cho ta.
Ta thuở nhỏ gàn bướng, cha thúc thủ vô sách đối với ta, bèn mới tiên sinh từng bước từng bước kìm chế ta, lúc đi vẫn không ngừng liếc mắt giận dữ trách phạt: “Còn nhỏ không giáo dưỡng không được.” rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Sau đó cha cũng chỉ thở dài gọi ta vào giáo huấn giáo huấn vài câu, nói cái gì là trừng trị theo gia pháp bất quá là cầm roi hù dọa ta một chút rồi đánh ta hai cái cho có lệ, lúc đầu ta còn sợ hãi về sau thì càng lúc càng to gan lớn mật hơn.
Tiên sinh lần này trẻ hơn mấy vị trước rất nhiều, từ đôi câu vài lời nghe trộm được cũng có thể xem như ta và tiên sinh có chút quen biết, gia cảnh tiên sinh mặc dù thiếu thốn nhưng tài hoa hơn người, xem ra cha đối với tiên sinh cũng có chút tán thưởng, cha là trọng thần trong triều, nếu được cha đề cử thì tiền đồ sau này của tiên sinh chắc chắn vô lượng, về phần tiên sinh làm thế nào bước chân vào đại môn nhà ta, ta vẫn không biết.
Nghe mấy tỳ nữ Thải Ảnh thay ta đi học lễ đường, ta vội vã đi đến đó, khi đến nơi mới phát hiện cha và tiên sinh đang ở đó, tiên sinh ngồi ở phía trên, ta thong dong lễ độ tiêu sái tiến vào lễ đường, Trước tiên hành lễ với cha và tiên sinh, sau đó bắt đầu bái sư. quá trình này không cần ai chỉ đạo, chẳng biết ta đã thực hành nó bao nhiêu lần rồi. Tay phải đưa lên trước hai tay đặt lên giữa bụng hướng trước tranh Khổng Tử bái tứ lễ, thuận đó dâng lên thiếp bái sư. Trên thiếp bái sư viết nào là những lời phải tôn kính tiên sinh, làm một người có phẩm hạnh cao thượng này nọ. Tiên sinh cũng rất nhanh làm thiếp đáp lễ, không tới một nén nhan, quá trình bái sư đã hoàn tất.
Tiên sinh là người còn rất trẻ, tướng mạo cũng rất thanh tú, trán cao rất có phong thái của người đọc sách.
“Nhiễm Nhi, ngươi phải chăm theo tiên sinh học tập.” Cha răn dạy ta.
Ta khẽ khom người gật đầu đáp: “Rõ”.
‘Nhiễm Nhi’ là nhũ danh của ta. Thiệu gia có một quy củ bất thành văn chính là nhi tử đến 5 tuổi và nử tử 10 tuổi sẽ được ban tên cho. Tên của ca ca đều do tổ phụ ban tặng, 4 năm trước tổ phụ qua đời, hiện tại cha cũng không hứng thú đặt tên cho ta, cho nên vẫn dùng nhũ danh như cũ.
“Thiên kim, dịu dàng lễ độ, tương lai khẳng định là phượng hoàng trong dân.” Tiên sinh khách sáo hồi đáp lời cha, tán dương ta 2 câu.
Lễ bái sư đã kết thúc, ta càng nôn nóng trong lòng, muốn được chạy ra ngoài chơi xúc cúc,
Hôm qua đã hứa với Tử Câm là hôm nay cùng chơi 3 trận với nàng, Thế nhưng cha và tiên sinh vẫn thảo luận cái gì chi, hồ, giả, dã gì đó, thỉnh thoảng cũng nói vài việc trong triều chính. Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có ta là sốt ruột.
“Nguyên lai tiên sinh ở chỗ này, làm phiền rồi.” Nghe thấy âm thành này, ta bất chợt vui vẻ trong lòng, là nhị ca!
Cha nhìn thấy nhị ca tới bèn hỏi: “Cô Vũ, có chuyện gì sao?”
“Hồi cha, nghe nói là Nhu cô nương của Liễm Nguyệt phường tới, là đến tìm tiểu muội.”
“Hoá ra như vậy a, ta đã biết, Nhiễm Nhi mau về đi!”
Ta cao hứng đáp “Dạ”, cáo biệt cha và tiên sinh rời khỏi lễ đường.
“Nhị ca, ca thật tốt, đã đến cứu muội, nếu không thì muội sốt ruột chết mất!” Ta lôi tay của ca ca, hưng phấn không thể tả nổi: “Nhu cô nương tới rồi sao?”
“Vẫn chưa, chắc phải tầm giờ mùi nàng mới tới được.”
“Muội có thể chơi xúc cúc không? muội đã hứa với Tử Câm rồi, nhất định sẽ thắng 3 hiệp!” ta cười nói với ca ca, đồng thời vươn ba ngón tay.
“Tốt lắm, nhưng ca ca có một điều kiện,đừng làm vị tiên sinh lúc nãy nổi giận bỏ đi, cha mẹ vì chuyện của muội mà phiền muộn rất nhiều, nếu như muội ngoan ngoãn học hành, thì sau này huynh lại tốt bụng ‘cứu’ muội.”Nghe xong lời nhị ca nói, ta không ngừng gật đầu còn rất là thành khẩn, ca ca cũng mềm lòng, nói rằng “nếu như muội đã đồng ý, thì được rồi, hôm nay huynh sẽ xem cuộc chiến, xem muội có thể thắng được Tử Câm 3 hiệp không?” ta cười khanh khách vẫn lôi tay của ca ca đi về hướng Hiệt Phương Trai của ta.
Quả nhiên, ta vẫn bại trận dưới tay Tử Câm như trước, ta lại hạ xuống 3 hiệp chiếu thư, ngày mai tái chiến.
Giờ Mùi, Nhu cô nương tới, Nhu cô nương là ca cơ của Liễm Nguyệt phường, tuy rằng thân phận thấp kém nhưng kỹ cầm điêu luyện, thanh âm cũng dễ nghe, êm dịu như là nước suối róc rách.
Tự hồ cha quá hy vọng ta sẽ trở thành phượng hoàng rồi, cho nên dù là bàng môn tả đạo ngay cả những người tài ba ở góc phố góc phường cũng không tiếc, Nhu cô nương và Ôn cô nương chính là những người được cha tìm thấy.
Mà Ôn cô nương chính là người dạy ta khiêu vũ, nàng múa rất đẹp, người cũng đẹp, động tác của nàng nhẹ nhàng linh hoạt, thân thể như liễu đào, uyển chuyển tựa chim yến.
Cầm kỳ thư họa đối với ta mà nói giống như giun chui dưới đất, thế nhưng ta vẫn hết lần này tới lần khác không thoát khỏi móng vuốt của nó, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh của cha mẹ.