Nghe Liên Tâm nói, Doanh Tâm gặp tiếng sét ái tình với một môn khách đến nương nhờ nhà Phương Húc. Môn khách là người có tài năng, hơn nữa cũng rất thích tính cách hóm hoạt bát của Doanh Tâm, Doanh Tâm năm nay đã gần hết hai mươi mốt bước sang hai mươi hai tuổi rồi, không còn là một cô nương cả ngày chỉ biết chạy nhảy bông đùa, mà người này cũng nói đàn ông trước phải lập nghiệp sau mới thành gia, trong cuộc thi hương đã giành được giải nguyên, trong cuộc thi hội trước đó vài ngày cũng đạt được hội nguyên, hiện đang chờ cuộc thi hội tháng sau xem có giành được giải nào hay không.
Ta nói vài ba câu bông đùa với người đưa tin của Liên Tâm, khi hỏi tuổi nam nhân đó thì, tiểu cô nương kia thoáng chốc xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu cười nói: “Nương nương cũng thật biết nói đùa, tuy rằng đạt được hội nguyên, văn thải phi phàm, thì cũng là một đấng nam nhân, hơn nữa khôi ngô tuấn tú, tuổi tác vẫn còn trẻ. Về tư, chúng nô tỳ đều ước gì được như Doanh tỷ tỷ, có thể tìm được một người đàn ông như vậy, thương yêu đùm bọc lẫn nhau, nguyện cùng sống đến già chính là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này!” Nghe nàng nói như vậy, ta cũng thấy hài lòng, đầu tiên là Liên Tâm, giờ lại đến Doanh Tâm, tuy rằng thời gian có muộn màng đôi chút thế nhưng cuối cùng nàng cũng tìm được người thuộc về riêng mình, cũng giống như những lời tiểu cô nương kia vừa nói, “là điều tốt đẹp nhất trên cõi đời này!” nhưng ta lại không nhẫn tâm đem chuyện thần quốc bị diệt vong nói cho các nàng biết, ta nghĩ Phương Húc cũng là một người đàn ông rất cưng chiều thê tử của mình, cũng không muốn thê tử mình phiền muộn vì chuyện này.
Thụy Tuyết đã được một tuổi rưỡi, đã biết nói “mẫu phi, ôm.” Sùng Lang cũng rất thích đứa bé này. Thường thường tới chỗ của ta chơi đùa với con bé đôi lát, hôm đó chàng vừa đến, Thụy Tuyết liền nhào sang gọi chàng: “phụ hoàng, ôm.” Giọng nói non nớt, còn chưa phát âm chuẩn, nhưng lại làm cho chàng vui sướng không thôi.
Thế nhưng, đối với ta mà nói vẫn chẳng có điều gì khác để nói, đến nơi này nhiều năm như vậy, ta từ bản tính không sợ trời không sợ đất, còn có chút ngạo nghễ cộng thêm ba phần nuông chiều, giờ đã biến thành người biết ẩn nhẫn, chàng nói bên ngoài hỗn loạn thị phi rất nhiều, rốt cuộc là đang chỉ điều gì, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân sống trong lãnh cung, lại thêm không có ai lui tới. Mấy ngày nay, ta rất ít tham gia các lễ mừng trong Ương Mộc cung, ngay cả giao thừa cũng phải cùng đám người Thu Tễ Vũ Tình làm ít sủi cảo ngồi ăn trong vườn nhỏ ở viện của mình, hàn huyên một chút, sau đó hát vài bài dân ca. Không có gì thì đàm luận vài câu chuyện nhà, bản thân cũng vơi đi nỗi tịch mịch, từ sau chuyện lần trước, Đoàn Nhi vẫn tâm sự nặng nề, ít thấy nàng vui vẻ cừơi như trước, có lúc lại nghĩ phải chăng mình quá khẩn trương, thế nhưng sau đó lại phát hiện có một số việc đã vĩnh viễn không thể đền bù.
Chỉ là nghe nói, sau này Nghê Thục Phi được phong làm hoàng hậu, thế nhưng cũng không lâu sau lại mắc bệnh phong hàn sau đó lại biến mắt, trong hậu cung dấy lên lời đồn đãi, hoàng đế đau lòng không thôi, quyết định không bao giờ lập hậu nữa. Mà Hoa quý phi vẫn xử lý lục như cũ, nhưng phượng ấn sau khi nghê hoàng hậu đã bị hoàng đế thu hồi, ủ cất trong đáy hòm.
Đôi lúc nghe chuyện của chàng, ta lại ngẫm nghĩ, tình cảm của mình với chàng rốt cuộc là gì? yêu? hay không phải yêu? Thất vọng? hay là hy vọng? Vẫn luôn nghĩ đến câu nói sau cùng “hãy tin tưởng ở ta” của chàng, và luôn nghĩ tốt cho chàng, nghĩ đến tình cảm chàng dành cho Thụy Tuyết, nghĩ rằng chắc hẳn chàng đã có dự tính cho tương lai, cho nên an phận đợi, đợi và đợi. Thế nhưng cũng không tránh khỏi có những lúc cảm thấy mệt mỏi và bị thương, cũng biết mình đã không thể quay trở lại dáng vẻ trước đây cùng chàng, khi đó tài năng và sắc sảo, thời điểm đó còn muốn lấy lòng và ỷ lại, nhưng bây giờ khác biệt giống như trời và vực.
Mà chàng đối với ta, nhiều hơn chính là thở dài. Ta cuối cùng cũng có cách nhìn đối lập với mục đích trước kia, cắt đứt lời của chàng, ta sợ lại nghe được thông tin xấu hoặc có bất luận điều gì không ổn từ trong lời nói của chàng, hiện giờ ta sống ở đây không biết chút gì về bên ngoài cũng là điều tốt.
“Nhiễm Nhi, mùng ba tháng sau, là ngày cập kê của Phinh Sam, trước kia Phinh Sam rất thích nàng, nếu nàng có thể đến, chắc chắn Phinh Sam sẽ rất vui mừng. Hơn nữa, hiện tại hậu cung vô hậu, Hoa quý phi chưởng quản mọi việc rất bận rộn, Phinh Sam cũng không thích những phi tần này, nếu như nàng có thể đến vấn tóc vân kế cho Phinh Sam, Phinh Sam nhất định sẽ sẽ rất vui vẻ.” Công chúa Ngưng Lưu, lần cuối cùng ta gặp nàng đã là chuyện một năm trước rồi, khi đó Thụy Tuyết còn nhỏ, nàng tự mình đưa tới một đôi giày đầu hổ do chính tay nàng làm, nàng nói đây là mẹ nàng dạy làm. Nàng tự mình làm, ta đã rất cảm động khi nghe nàng nói như vậy, đây là tấm lòng của nàng, nàng từ nhỏ đã không còn mẫu thân, tuổi nhỏ nên luôn dựa dẫm vào ca ca, hiện tại Phất vương cũng không còn ở trên nhân thế, người thân thuộc nhất lại không thể thường xuyên gặp mặt, cũng là một cô bé đáng thương. Ta không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.
“Mùng ba tháng sau? Thiếp đã biết.”