Ta ngồi trên ghế quý phi, trầm ngâm không lên tiếng, Đoàn Nhi cũng rất thức thời, dâng một chén tràn lên rồi lui lại đứng sau lưng ta.
“Nói đi, nói rõ tất cả mọi chuyện ra đi. Rốt cuộc các ngươi đang gạt ta những gì. Mà ngươi, rốt cuộc là ai?” Ta khẽ nhấp một ngụm trà, trấn tĩnh lại cõi lòng đang ngỗn ngang. Đem moi chuyện ngẫm nghĩ lại rõ ràng, thế nhưng, lại luôn có cảm giác vô lực.
“Nương nương…” Nàng muốn nói lại thôi.
“Nếu ngươi không hiểu được ta muốn nói gì, vậy thì trả lời câu hỏi của ta, được chứ?” Ta nói bâng quơ nhưng không cho nàng có cơ hội phản bác: “Ngươi là ai.”
“Ta là Đoàn Nhi.”
“Làm gì?”
“Mật thư, là những người không thuộc quyền cai quản của bất cửa phủ tổng vụ nào, mà trực tiếp nhận mệnh lệnh của hoàng thượng.”
“Những lời nàng ta vừa nói, là thật sao.”
“Nương nương, hoàng thượng là người phải làm đại sự, trong lòng người phải bao quát cả thiên hạ mới là đức thánh nhân. có câu ‘phân lâu tất hợp, hợp rồi tất phân’. trong thời điểm thiên hạ phân chia, cần phải có một người chỉnh nó lại hợp thành một thể hoàn chỉnh.” Vẻ mặt của nàng vẫn lạnh lùng như trước, ta trong lúc giật mình trong lúc giật mình phát hiện đây mới thật sự là nàng, ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn mang nét non nớt của trẻ thơ thì không còn chút ngây thơ hồn nhiên, lời nói lạnh nhạt cười lạnh lùng, khi giết người cũng mang dáng vẻ lãnh huyết của sát nhân, khiến ta sợ hãi trong lòng. Ta thậm chí không dám nhìn nàng. Tay của ta một mực run rẩy, ta biết, dù cho nàng lúc này cho dù có băng lãnh đáng sợ đến thế nào đi nữa thì Đoàn Nhi cũng là một người không bao giờ nói dối. Nàng mặc dù tận lực giấu diếm thân phận, nhưng nhưng dù có nghìn vạn cái mạng cũng không dám tùy tiện giết phi tần, lại thêm không dám ở nơi này tùy ý hành động.
Điều nàg lại khiến cho ta thêm bất an.
“Ý của ngươi những lời Vũ quý phi vừa nói đều là sự thật? Hiện tại Hoàng thượng đang ở nước Thần, mục đích cũng chính là…” Ta không dám tưởng tượng, thậm chí ngay cả một suy nghĩ đơn giản nhất cũng không dám, cả người đều bị bao vây ở trong băng lãnh. giống như vừa bị nhấn chìm vào trong nước băng. Muốn hít thở, thế nhưng làm thế nào cũng hít thở không thông.
“Hoàng thượng đối với nương nương không tệ, tuy rằng ngày tháng không dài, nhưng ngài đã hạ sinh vị công chúa đầu tiên cho Tố Quốc, hy vọng ngài không nên tự coi nhẹ mình, cũng không cần tùy ý phỏng đoán.”
“Mà thôi, ngươi đi xuống đi. Gọi Thu Tễ tới đây, không, chớ gọi Thu Tễ. Đi gọi Vũ Tình…” Thu Tễ cũng là người của Tố Quốc, ta bỗng nhiên thấy nhớ đến Liên Tâm và Doanh Tâm, thậm chí là đã Tử Căng và Tử Bội từng bị ta lãng quên. Cái cảm giác cô độc này, làm cho ta cảm thấy rất thất bại.
“Nương nương, vô luận Đoàn Nhi đã từng lấy thân phận gì hầu hạ ngài, Đoàn Nhi đều có thể thề với trời, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngài. Đoàn Nhi trước nay đều dụng tâm kiệt lực che chở ngài chu toàn. Nương nương đối đãi với Đoàn Nhi rất tốt, Đoàn Nhi trong lòng nhớ rõ. Đoàn Nhi biết, ngài hiện đang lo lắng điều gì, chuyện của Vũ quý phi, hoàn toàn là chuyện xảy ta ngoài ý muốn. Vô luận ngài tin hoặc không tin, bệ hạ cũng là thật tâm muốn che chở ngài chu toàn, đưa ngài vào sống trong lãnh cung cũng là muốn để ngài được sống bình thản, an tâm. Ở bên ngoài mưa tanh gió lớn, thị phi lẫn lộn. Bệ hạ đã lo lắng chu toàn từ lâu rồi.” Lời của nàng từng chữ đánh thẳng vào trong lòng của ta, làm ta không tìm được lời để nói, nàng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
Chỉ một lúc sau, Vũ Tình vội vã chạy tới chạy tới. vẻ mặt nàng vô cùng khẩn trương. Nhưng thấy ta không có việc gì ngồi lẳng lặng trên ghế quý phi thì thở phào nhẹ nhõm.
“Đoàn Nhi nói ngài cho gọi nô tỳ, bảo rằng thân thể ngài có chút không khỏe, gọi nô tỳ tới hầu hạ, làm nô tỳ lo lắng ngài lại đổ bệnh gì, chạy vội đến đây.” Tuy rằng Đoàn Nhi tuổi còn nhỏ thế nhưng cũng không phải một kẻ ngốc, biết chuyện này ta vẫn chưa kịp lo lắng chu toàn, đã sớm tìm được lý do để che đậy. Trước đây, có lẽ ta đã xem nhẹ nàng rồi.
“Vũ Tình, ta nhớ nhà.” Nói xong nước mắt không nhịn được rơi xuống.