Nghi thức sắc phong tuy đơn giản nhưng không kém phần long trọng. Tế miếu Khiêm Hàng Sơn được đầu tư tu sửa lớn suốt khoảng thời gian qua nay cũng vừa được làm xong. Bởi vì nghĩ đến tuổi công chúa còn nhỏ, mà ta vừa hạ sinh chưa được bao lâu, không chịu nổi giá rét, cho nên tất cả nghi thức đều được cử hành trong ương mộ cung. Đã rất lâu rồi ta chưa bước chân qua đại môn Vũ Di Cung, mà lần đầu tiên bước chân đến đây chính là tham dự nghi thức sắc phong của con gái mình, xét cho cùng có chút nực cười.
Thụy Tuyết ngủ an lành trong vòng tay bà vú, trong lòng ta cũng sợ lát nữa khi tỉnh lại sẽ khóc nháo làm nhiễu loạn. hôm nay vốn là ngày lành của bé, muốn làm cho con thật nhiều thứ, chẳng phải ta đây là một mẫu phi không có chuẩn bị trước cho con. Nhắc nhở bà vú cho bé bú no nê, sau đó thay tã mới sạch sẽ, khí trời còn lạnh lẽo, cũng may còn rất nhiều vải lúc trước hoàng thượng cho người mang đến, dư giã làm thật nhiều tả cho bé.
Khuôn mặt phúm phím, tươi cười được gió xoa càng thêm đỏ hồng, may mà mã xa đã chờ sẳn ở cửa cung, tiểu công chúa này, đúng là nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, nào có như là ta đây là một phi tử trong lãnh cung.
Ương mộ cung tấp nập các cung phi, văn võ bá quan tụ tập đông đủ. Bé con vẫn còn yên giấc trong tả, có lẽ bé có nằm mơ cũng không tưởng tượng được quang cảnh nơi này hùng vĩ phồn hoa cỡ nào.
Chàng vẫn ngồi ở vị trí cao nhất như trước, nhưng lúc này không thấy Vũ quý phi, đại khái là do nàng vừa mất hài tử, tránh để nhìn cảnh này càng thêm đau lòng. Còn nhớ rõ khi hay tin nàng mất con, ta đã mừng thầm trong lòng. Mà lúc này bản thân đã được ôm con trong lòng lại bất giác nỗi lên lòng chua xót khi nghĩ đến nàng, Thụy Tuyết, con hãy sống tốt nhé. Mỗi ngày mỗi lớn, mỗi ngày mỗi béo tròn, phải thật khỏe mạnh nhé, chỉ cần con bình yên lớn lên mà thôi.
Mà bên cạnh hoàng đế đã không còn hoàng hậu và Triệt phi. A Phúc dẫn ta bước đến, để ta ngồi ở vị trí bên trái cạnh chỗ chàng, trước kia vị trí này là của Triệt phi.
Lễ bộ quan viên xếp thành từng hàng ngay ngắn cúi đầu vấn an, từng động tác đều đều đặn đồng nhất, cứ như đã được tập dợt vô số lần, mọi người đều rất quen thuộc, thậm chí chết lặng. Trông chẳng khác nào những pho tượng gỗ chờ đợi được xếp hạng.
Ta cũng nhờ có con mà hưởng chút phúc, từ Xu chiêu nghi trở thành Xu phi. Chỉ đáng tiếc từ đầu đến cuối chàng cũng không đề cập đến chuyện để ta dọn về Đào Chước cung, các đại thần cũng không dám hỏi nhiều, ta đương nhiên dù lưu lạc thiên nhai nơi nào cũng là nhà, tiếp tục sống tại Vũ Di Cung. Mà Thận Uyển công chúa do tuổi còn nhỏ cho nên cũng lưu tại bên cạnh ta, khiến cho tảng đá lớn trong lòng ta cũng nhẹ nhàng tan biến.
Con trai của Hoa Hiền Phi là Bột Trạch hoàng tử bỗng nhiên đứng dậy, Bột Trạch hoàng tử là đại hoàng tử, tuy rằng mới 5 tuổi, thế nhưng trong thần sắc đã toát ra ba phần ngạo nghễ và khí phách.
“Phụ hoàng, hôm nay là ngày sắc phong muội, nghe nói khi muội muội chào đời thì trời đổ trận tuyết đầu tiên. Nhi thần muốn ngâm một bài thơ tặng cho muội muội.” Sau đó chắp tay thi lễ.
Hoàng đế gật đầu đồng ý, hoàng tử liền khẽ ngâm: “Long vân ngọc diệp thượng, hạc tuyết thụy hoa tân. Ảnh loạn đồng ô xuy, quang tiêu ngọc mã tân. Hàm huy minh tố triện, ẩn tích biểu tường luân. U lan bất khả lệ, đồ tự nhiêu dương xuân.” Thanh âm êm dịu, tiếng ngân phiêu diêu như vậy xem ra đại hoàng tử đã luyện tập từ lâu. “Hài tử kém cỏi rồi.” Sau đó lặng lẽ đi trở về chỗ ngồi.
“Thơ của Lạc tân vương quả thực thanh lệ. Ta thay công chúa cảm tạ lòng yêu mến của đại hoàng tử.” Ta nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn thấy Bột Trạch hoàng tử ngồi ở bên cạnh Hoa Hiền Phi thoáng chốc vui vẻ hớn hở, thấy nàng cũng rất vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của đại hoàng tử.
“Hoa Hiền Phi quả nhiên có phương thức dạy con, Bột Trạch mới hơn năm tuổi mà có thể ngâm thơ hay như vậy, quả thật không dễ gì. rất có phong phạm đại hoàng tử Tố Quốc!” Vừa nghe được lời khen ngợi của hoàng thượng, Hoa Hiền Phi không kềm được tươi cười rạng rỡ, mà Bột Trạch cũng rất hưng phấn, hai tay hai tay ôm quyền chắp tay thi lễ: “Tạ phụ hoàng khích lệ, nhi thần nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Hoàng đế đến bây giờ vẫn chưa lập thái tử, tuy nói các hoàng tử vẫn còn quá nhỏ, nhưng đại hoàng tử đại hoàng tử và mẫu phi của mẫuz đại hoàng tử quả thật có chút hoang mang, cũng chỉ thừa dịp những đứa bé kia vẫn chưa trưởng thành, cố gắng thể hiện nhiều hơn, tạo được ấn tượng tốt trước mặt hoàng thượng.
Bỗng nhiên một binh lính mặc khôi giáp vọt vào đại điện, hô lớn: “Báo cáo bệ hạ, có quân thư quan trọng truyền về!” Chàng bước từ trên cao xuống, truyền người lính kia vào trong hậu điện, A Phúc tiến lên nghênh đón nghênh đón bảo truyền ý chỉ của chàng đưa ta hồi cung.