Đoàn Nhi, Vũ Tình nhìn thấy ta về đến, dáng vẻ lắc lư say khướt, vội vàng bước qua nghênh đón.
Bưng đến cho ta chén canh giải rượu, bắt ta uống cạn. Mơ mơ hồ hồ uống hết, rồi ngã lăn xuống giường không biết trời trăng mây nước là gì nữa.
Hình như mơ một giấc mơ thật dài, mơ thấy Sùng Lang đến, chàng ngồi ở bên giường của ta, vuốt ve khuôn mặt của ta, vỗ về mái tóc của ta, vẫn đau lòng nhìn ta như ngày xưa. Ta muốn đứng dậy, chàng lại nhẹ nhàng ép ta nằm xuống, khẽ lắc đầu.
Vẫn dịu dàng ôn nhu giống như trước kia vậy.
Hình như chàng còn nói rất nhiều, rất nhiều chuyện với ta, rồi đột nhiên ngừng lại, không nói gì nữa.
Chàng xoay người muốn đi, ta nắm được ống tay áo của chàng, là mơ sao? Vì sao trong giấc mơ chàng vẫn muốn ra đi, không thể để ta điên cuồng một lần sao? không thể để ta dũng cảm một lần hay sao?
“Chàng đừng đi, ở lại đây được không? hôm nay đừng đến chỗ hoàng hậu cũng đừng đến Vũ Thục Dung, hãy ở lại với thiếp, có được không? có được hay không?” Ta khẩn cầu, cầu xin chàng một chút ấm áp.
Chàng dừng lại, ngồi xuống bên giường của ta: “Ta sẽ không đi, ở lại đây với nàng.”
Ta nhào vào lòng chàng, khóc nấc lên: “Chàng có biết thiếp rất sợ bóng đêm không? chàng có biết thiếp lạnh lẽo cỡ nào không? chàng có biết đã bao đêm thiếp nằm khóc thầm, đã bao lần mơ thấy chàng đến đây?” Ta vừa khóc vừa kể, chàng nhẹ vuốt ve sống lưng của ta, an ủi vỗ về.
Giấc mộng này thật đẹp, đẹp đến mức khiến ta trầm luân quên cả hô hấp, chỉ mong có thể ở trong mộng không cần tỉnh lại, cứ thế ngủ thật say, mãi ở trong giấc mộng này, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
Giấc ngủ này thật dài, khi tỉnh lại thì cơ thể quá mệt mỏi, đầu cũng đau buốt.
Thu Tễ thấy ta vẫn không dậy nổi, phải đi đến bẩm báo với hoàng hậu rằng ban đêm hôm qua ta bị nhiễm phong hàn, hoàng hậu dặn dò hai câu thì thôi.
Ta hỏi, có phải đêm qua Sùng Lang đã đến đây hay không, bọn họ đều lắc đầu nói không có.
Thu Tễ nói ta đêm qua nằm mơ, suốt đêm nói mớ rất nhiều, ta cũng chỉ cười cười cho qua,. Đoàn Nhi nói, cười thật là khổ.
Hình như từ khi ta biết chàng, chính là lúc bắt đầu đau khổ.
Mới đó đã đến cuối năm, một năm lại trở thành quá khứ, khổ đau vui sướng cũng đã qua hết rồi, chỉ còn mong ước cho năm sau, tất cả được bình an. Ta chắp hai tay thành chữ thập, lặng lẽ khấn cầu, không cầu điều chi chỉ cầu một năm khỏe mạnh.
Đèn lồng đỏ tóa ánh sáng lung linh, có một lần trang hoàng cho toàn bộ Tố Cung, một quang cảnh sắc hồng kiều diễn rất đẹp mắt. Cuối năm thì Hoa Hiền Phi có ghé qua một lần, hoàng hậu cũng phái người đến một lần, bởi vì ta còn đang bệnh, không tiện bước chân ra bên ngoài. Ngay cả những buổi tiệc cuối năm cũng không đến tham dự.
Thay vì nói là bệnh, thì bản thân cũng phải thừa nhận rằng, mình không muốn lại nhìn thấy cảnh hai người họ tình chàng ý thiếp.
Nghe nói, ở trong bữa tiệc tối, hoàng thượng tuyên cáo đại xá thiên hạ.
Bởi vì Vũ Thục Dung mang thai. Hai tháng.
Đây đúng là một chuyện đáng mừng nhất, đã lâu đã rất lâu rồi trong hậu cung này cũng không có tin vui như vậy. Hậu cung của hoàng thượng vẫn còn vắng vẻ, chỉ có ba hoàng tử, tam hoàng tử nhỏ nhất chỉ mới một tuổi rưỡi, mà mẫu thân của tam hoàng tử là La Thục Nghi cũng nhờ sinh hạ được đứa bé này mà thăng chức từ Tu Dung lên thục nghi.
Không khó nhận ra, lần này Vũ Thục Dung có thai chắc chắn sẽ được hoàng thượng trọng thưởng, lại mội câu hỏi, quả nhiên hoàng thượng sắc phong làm chiêu dung, giờ đã đồng phẩm cấp với ta.
Dáng vẻ của Thu Tễ có vài phần lúng túng, ta trấn an nàng, nói là sinh tử có mệnh phú quý ở trời, trời đã không cho thì không thể cưỡng cầu, hoàng thượng yêu mến nàng, đó chính là phúc khí của nàng ấy. Tấn chức cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.
Các đại thần cũng nói, Vũ Thục Dung là kẻ gây tai hoạ, hoàng thượng đã không còn để ý đến chuyện triều chính, không hề vào triều. Mặc dù Tố Quốc an bình không có đại sự, thế nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, sẽ làm các nước khác có cơ hội dòm ngó.
Đối với chuyện như vậy, hoàng thượng vẫn không màn để tâm đến, hai thế lực đại thần lớn trong triều đều lên tiếng khuyên can, thậm chí còn bị hoàng thượng trách phạt nặng.
Ai chẳng có lúc yêu đến tận xương tủy, tại sao lại vội vã đem tất cả trao cho nàng ấy như vậy?!!