Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
-Ngươi chỉ có vẻ ngoài đẹp. Dù có đẹp thế nào cũng không bằng sư phụ ta.
Hoa Tiểu Nghiên thầm nghĩ.
-Mọi người đi đường cũng mệt rồi. Vào nghỉ tạm trong cái miếu đổ nát này đi.
Trong miếu truyền ra tiếng của một nam tử trung niên.
Hoa Tiểu Nghiên căng thẳng, muốn rút kiếm ra. Bạch Lăng Đại đế nhắc nhở:
-Đừng lỗ mãng, là người.
-Vâng.
Đầu lĩnh của bọn họ là một hán tử mặc trường bào, khuôn mặt ước chừng đã vào tuổi trung niên, nhìn qua có chút hung hãn. Theo sau hắn là hai nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào.
Hoa Tiểu Nghiên di chuyển một chút, tựa vào vai Bạch Lăng Đại đế, thoải mái hắt xì một tiếng, bộ dáng thoải mái. Ba người kia vén đạo bào ngồi xuống.
Nam tử trung niên đánh giá Hoa Tiểu Nghiên và Bạch Lăng Đại đế.
-Tiểu thư sinh, tiểu cô nương, hai vị đến đây làm gì?
Giọng nói hắn vang vang như tiếng chuông đồng.
-Chúng ta tới để…
-Là đi ngang qua.
Bạch Lăng Đại đế lạnh lùng ngắt lời Hoa Tiểu Nghiên.
-Ngưu thôn trước giờ đều không có chút yên bình nào. Ta khuyên các vị nên đổi hướng đi thôi.
Hắn tỏ vẻ có ý tốt khuyên.
-Đa tạ nhắc nhở.
Sau khi Bạch Lăng Đại đế nói xong mọi người đều trầm mặc. Không chịu được không khí lúng túng này, Hoa Tiểu Nghiên chủ động hỏi:
-Các người đến đây làm gì?
-Chúng ta tới trừ yêu.
Nam tử trung niên nhẹ nhàng nói.
-A! Trừ yêu!
Vừa nghe tới có người cũng giống mình Hoa Tiểu Nghiên liền kích động. Nàng đánh giá ba người đối diện một chút, hỏi:
-Các người bắt được yêu quái sao?
-Ai! Đã giao thủ vài lần. Yêu quái kia đạo hạnh cao thâm lại tinh thông thuật độn thổ. Đáng tiếc để nó chạy mất rồi.
Nam tử trẻ tuổi ngồi cạnh nam tử trung niên thở dài tiếc nuối nói.
-Thuật độn thổ?
Hoa Tiểu Nghiên nghi hoặc.
-Sư phụ, yêu nữ hôm qua cũng dùng thuật độn thổ? Có phải là yêu quái họ nói không?
-Yêu nữ đó chỉ là một tiểu yêu thôi.
-Chỉ là một tiểu yêu? Sư phụ, rốt cuộc nơi này có bao nhiêu yêu quái? Cầu xin người! Nếu tới một đám yêu quái, Tiểu Nghiên không đối phó nổi đâu!
-Ồ? tiểu cô nương… Ngươi nhỏ tuổi như vậy đã…
Nam tử trung niên nhìn Hoa Tiểu Nghiên với ánh mắt bí hiểm.
-Đúng vậy, ta cũng tới trừ yêu. Hôm qua ta còn giết được một yêu nữ đó. Đại thúc à có phải ta rất lợi hại không?
Hoa Tiểu Nghiên nhắc tới chiến công vĩ đại của mình không khỏi có chút tự đắc.
-Tiểu cô nương, ngươi nói yêu quái ngươi giết kia là nữ quỷ?
Nam tử trung niên kinh hoàng hỏi.
-Đúng vậy.
Hoa Tiểu Nghiên thong dong trả lời.
-Nguy rồi! Chuyện không ổn!
Vẻ mặt nam tử trung niên đầy ngưng trọng.
-Sư thúc, nếu bị thằn lằn tinh phát giác chắc chắn hắn sẽ huyết tẩy Ngưu thôn.
-Chỉ sợ không đơn giản là huyết tẩy Ngưu thôn.
Hai nam tử trẻ tuổi bên cạnh run rẩy, mặt lộ vẻ sợ hãi.
-Các người nói gì vậy? Thằn lằn tinh là cái gì? Thật sự lợi hại như các người nói thế sao?
-Thằn lằn tinh kia có đạo hạnh ngàn năm. Hắn chiếm Ngưu thôn, sai khiến yêu tinh ở đây chỉ là cái lợi nhỏ. Mục đích thật sự của hắn là vì tìm thân thể mới cho muội muội. Muội muội hắn chính là nữ quỷ ngươi đã giết hôm qua!
-Thằn lằn tinh là ca ca của nữ quỷ kia? Chẳng lẽ thằn lằn tinh cũng là quỷ không đầu?
Hoa Tiểu Nghiên càng nghĩ càng sợ hãi.
-Sư phụ, đệ tử không thể trừ quỷ mạnh như vậy được!
-Con cho rằng thằn lằng tinh sẽ bỏ qua cho con sao?
Bạch Lăng Đại đế thản nhiên hỏi.
-Sẽ không.
Hoa Tiểu Nghiên thành thật trả lời.
-Tiểu cô nương thật sự thâm tàng bất lộ, có thể trừ được nữ quỷ kia. Nhưng thằn lằn tinh này không dễ đối phó.
Nam tử trung niên, cũng là hoàng y đạo trưởng, mặc dù không muốn thừa nhận hai người trẻ tuổi nhu nhược này có thể trừ yêu. Nhưng hắn quan sát bọn họ nói chuyện, thấy bên hông Hoa Tiểu Nghiên đeo Tuyệt Tình kiếm. Hắn rất rõ ràng, thanh kiếm kia không phải là thanh kiếm bình thường. Nó là thanh kiếm trừ yêu diệt ma.
-Có sư phụ ta…
-Hay là các ngươi cùng đồ nhi của ta phối hợp trừ thằn lằn tinh này?
Bạch Lăng Đại đế lần nữa ngắt lời Hoa Tiểu Nghiên.
-Hoàng y đạo trưởng thâm trầm gật đầu:
-Cũng tốt. Có thêm cô nương giúp đỡ sẽ thêm phần thành công. Vừa rồi bần đạo đã tính qua, đêm nay là lúc âm khí thịnh nhất. Chúng ta ôm cây đợi thỏ không bằng dứt khoát diệt hắn đêm nay, khiến hắn không kịp trở tay.
Bạch Lăng Đại đế gật đầu.
Hoa Tiểu Nghiên bất mãn bĩu môi, tự trấn an mình:
-Có sư phụ ở đây yêu ma quỷ quái nào có thể tổn thương ta. Thật ra ba người này đều là những người sợ chết. Ai, cũng tốt! Nhiều người thêm can đảm. Nếu thằn lằn tinh kia thật sự lợi hại, ta cũng không đến nỗi phát run.
-Viên Nhân, Viên Nghĩa. Hai người các ngươi theo ta tới giếng bày trận.
Nói xong hoàng y đạo trưởng dẫn hai nam tử trẻ tuổi kia đi ra.
-Sư phụ, ba người kia thật lạ.
-Bọn họ từ đạo quán mà ra. Dù cùng tu tiên nhưng khác với con.
-Linh lực của bọn họ nhiều hơn Tiểu Nghiên sao?
-Bọn họ không có linh lực. Phàm nhân muốn tu tiên, đa phần đều chọn tu đạo.
-Vâng, Tiểu Nghiên đã hiểu. Nhưng thằn lằn tinh thật sự lợi hại đến thế sao?
-Đêm nay gặp rồi con sẽ biết.
-Sư phụ luôn thích ra vẻ thần bí.
Hoa Tiểu Nghiên oán giận nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng lẳng lặng dựa vào vai Bạch Lăng Đại đế, nhắm mắt dưỡng thần.
Vì sao Ngưu gia thôn thường bị yêu ma lui tới quấy nhiễu? Vì sao thằn lằn tinh tìm thân thể mới cho nữ quỷ ở Ngưu gia thôn? Đáy giếng lại có bí ẩn gì? Những bí ẩn tầng tầng lớp lớp, tối nay sẽ được bóc dỡ.
-Sư thúc, mực không còn lại bao nhiêu cả.
Viên Nhân mở hộp mực, sợ hãi nói.
-Trước hết cứ bày trận xong đã. Chỉ cần kiếm gỗ đào và phật ấn còn thì không có chuyện gì cả.
Hoàng y đạo trưởng sờ sờ hồ lô, híp mắt âm trầm nói.
-Sư thúc, chúng ta thật sự có thể bắt được thằn lằn tinh kia sao?
Viên Nghĩa hỏi.
-Chuyện này khó nói. Nhưng các ngươi có phát hiện thanh kiếm tiểu nữ oa kia đeo bên người không?
Ánh mắt sắc bén của hoàng y đạo trưởng nhìn về phía trước, thâm trầm nói.
-Có. Nhưng chuyện này có liên quan gì với chuyện bắt thằn lằn tinh?
Viên Nhân khó hiểu hỏi.
-Thanh kiếm kia cho ta cảm giác rất đặc biệt. Thân kiếm trong suốt sáng ngời, còn có một cỗ linh khí kì diệu, vừa nhìn là biết kiếm của tiên gia dùng. Vừa rồi tiểu nữ oa kia còn nói nàng giết được nữ quỷ. Bởi vậy có thể kết luận, hai người kia thâm tàng bất lộ. Có họ giúp, khả năng thu phục thằn lằn tinh cũng có nhiều hi vọng hơn.
-Vạn nhất xảy ra bất trắc gì chúng ta không được thứ tốt nào lại còn đánh mất mạng. Chuyện này quá không lời rồi sư thúc.
Viên Nghĩa sợ hãi hít một ngụm khí lạnh.
-Hắc hắc. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta nhanh chóng bỏ chạy. Không thể để chuyện nguy tới tính mạng xảy ra.
Hoàng y đạo trường híp mắt cười âm mị nói.
-Vậy… Hai người kia làm thế nào?
-Ngu xuẩn! Trong lúc cấp bách ngươi còn quản nhiều như thế à? Ngươi ngại mạng mình quá dài phải không?
Hoàng y đạo trưởng quở trách nói.
-Vẫn là sư thúc cao minh.
Thấy Viên Nghĩa bị mắng Viên Nhân lập tức vỗ mông ngựa nói.