Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Hoa Tiểu Nghiên bị đồ ăn ngon trong thành dụ hoặc. Vừa ăn xong bánh đậu xanh, nàng kích động chạy vào khách sạn.
-Hai vị khách quan, mời vào trong.
Tiểu nhị nhiệt tình mời mọc.
Bạch Lăng Đại đế mang Hoa Tiểu Nghiên tới một bàn không người ngồi xuống. Tiểu nhị nhanh nhẹn châm trà:
-Khách quan ngài muốn ăn gì?
-Ta muốn ăn ngon .
Hoa Tiểu Nghiên cực kì kích động.
-Cũng được. Thấy con lần đầu đến nhân gian, hôm nay cho phép con thoải mái.
Bạch Lăng Đại đế nhìn bộ dạng khẩn trương của Hoa Tiểu Nghiên, nhấp ngụm trà rồi nói với tiểu nhị:
-Đem những món ngon nhất của khách điếm ngươi lên đây.
Hoa Tiểu Nghiên ngồi trên ghế bắt đầu không yên phận. Nàng tựa như con cá chạch nhỏ, nhìn trái nhìn phải. Ghế ngồi thỉnh thoảng theo động tác của nàng mà cũng nghiêng sang một bên. Hoa Tiểu Nghiên cảm thấy rất thú vị:
-Sư phụ, đây là cái gì?
-Tiểu Nghiên, đây là ghế, dùng để ngồi. Nó giống với ngọc thạch để ngồi ở Thanh Diễn sơn.
Bạch Lăng Đại đế kiên nhẫn giải thích.
-Ồ, con hiểu rồi. Ghế này dài mà ngọc thạch chúng ta hay ngồi thì tròn. Ha ha, thật thú vị.
Hoa Tiểu Nghiên cười vui vẻ nói với Bạch Lăng Đại đế:
-Sư phụ, đồ nhi còn một chuyện không hiểu.
-Cứ nói, đừng ngại.
-Vì sao phàm nhân nhìn thấy sư phụ không cảm thấy kì lạ? Con thấy trên người bọn họ không thể phát sáng như sư phụ.
-Chân thân của vi sư người thường không nhìn thấy được. Phàm nhân chỉ thấy vi sư là một nam tử bình thường.
-Thì ra là vậy.
Hoa tiểu Nghiên bừng tỉnh gật đầu ra vẻ đã hiểu.
-Thức ăn đến đây.
Vài tiểu nhị bê những món ăn đủ sắc hương vị đến.
Mỗi loại thức ăn đều có tiểu nhị ở một bên giải thích:
-Cà phơi khô viên thịt, cá thái lát nấu lựu, vịt non hấp, giò heo tẩm mật ong, lựu bạch tạp toái, còn có thịt viên trộn cá. Khách quan từ từ dùng.
Hoa Tiểu Nghiên vừa thấy thức ăn mắt liền sáng rỡ, nước miếng chảy dài nhìn chằm chằm. Nàng nhìn con vịt non trong bát, mỏ vịt hơi đỏ, rất đáng yêu. Nó giống như cô nương thẹn thùng buông đầu xuống, quyến rũ nàng, nói:
-Ngươi mau tới đây, mau tới đây đi. Mau một ngụm ăn sạch ta đi!
Hoa Tiểu Nghiên làm sao chịu đựng được dụ dỗ bậc này, bụng đã có phản ứng. Nàng nhấc ống tay áo định cầm nguyên con vịt ăn. Ngay lúc nàng sắp chạm tay vào con vịt non kia, một đôi đũa đánh vào tay nàng.
-Đau quá!
Hoa Tiểu nghiên ôm tay bị đánh đau, rưng rưng mắt phẫn nộ.
-Dùng đũa ăn.
Bạch Lăng Đại đế đưa đôi đũa cho nàng. Hoa Tiểu nghiên vội nhận lấy, ánh mắt thi thoảng còn liếc qua con vịt.
-Sư phụ, dùng hai chiếc gậy nhỏ này lấy vịt ăn sao?
Hoa Tiểu Nghiên cầm hai chiếc đũa như cầm Tuyệt Tình kiến, lấy tốc độ nhanh nhất cắm vào bụng con vịt . Nhất thời nước canh vịt văng khắp bàn, nàng còn tự cho là đúng, bắt đầu cầm lên, giây tiếp theo cắn thật mạnh.
Tiểu nhị đừng một bên nhìn công phu ăn đến quỷ khốc thần sầu của Hoa Tiểu Nghiên mà trợn tròn mắt. May mắn là đầu bếp không nhìn thấy cảnh này; bằng không ông ta thấy món vịt non mỹ vị mình cực khổ làm ra bị đối xử như vậy, chắc muốn giết tiểu oa nhi kia luôn!
-Oa! Thơm quá !
Tiểu đom đón ngủ trong tay áo Hoa Tiểu Nghiên ngửi được mùi thơm vội bay ra, vừa lúc thấy Hoa Tiểu Nghiên cắn một miếng gì đó đầy mỡ.
Bạch Lăng đại đế im lặng ngồi đối diện nàng, thức ăn trên bàn cũng không động vào. Nhìn bộ dáng hưởng thụ mỹ thực của nàng, khẽ cười.
-Ta cũng muốn ăn!
Tiểu đom đóm mạo hiểm lấy tư thế lao đầu vào lửa nhào tới món thịt viên trộn cá, nhấm nháp từng ngụm. Ách, chỉ cần ăn no là được, những cái khác nó không quan tâm nha…
-Ngươi xem, có con ruồi.
Tiểu nhị đứng một bên phát hiện ra tiểu đom đóm, nhỏ giọng nói.
Ánh sáng màu lục nhạt trên người tiểu đom đóm hoàn toàn bị ánh mặt trời át mất. Giờ phút này toàn thân tiểu đom đóm chẳng khác nào một con ruồi bình thường.
Một tiểu nhị khác lo sợ không yên:
-Nếu bị phát hiện chiêu bài thức ăn của chúng ta xem như xong rồi.
-Không được. Nhân lúc bọn họ chưa phát hiện, chúng ta mau đem món thịt viên trộn cá này xuống trước đi.
Hai tiểu nhị thương lượng tốt biện sau sau đó cùng gật đầu.
Một tiểu nhị tươi cười bước tới bàn Bạch Lăng Đại đế và Hoa Tiểu Nghiên đang ngồi:
-Tiểu cô nương, món thịt viên trộn cá này là làm cho bàn khác. Ta nhất thời hồ đồ đem sai bàn. Tiểu cô nương thích thì để ta bảo phòng bếp chuẩn bị thêm một phần nữa được không?
Tiểu nhị không thể nói cho Hoa Tiểu Nghiên biết là trong thức ăn có ruồi. Dù sao trong thức ăn có côn trùng nào đó cũng khiến người ta mất hứng ăn còn gì!
Hoa tiểu Nghiên bị thức ăn dụ hoặc, cũng không để ý:
-Tùy ngươi, tùy ngươi.
Được Hoa Tiểu Nghiên đồng ý tiểu nhị vội đem đĩa thịt viên trộn cá xuống. Tiểu đom đóm còn ở trên viên thịt ăn mà không biết nguy hiểm đang kề bên; nó há miệng nhe răng, thoải mái cắn mạnh một miếng. Này… thật sự tham ăn gặp họa!
Tiểu đom đóm không ngừng kêu:
-Tiểu… tiểu… Tiểu…
Kêu nửa ngày cũng không gọi thành câu được; lần đầu tiên tiểu đom đóm vội vàng, liền bị chết ngoài ý muốn. Vốn dĩ chết rất hay, nhưng lúc này lại thành khôi hài; cái chết bi tráng giờ đây thành rất đáng cười.
Tiểu nhị vừa định bước đi đã nghe Bạch Lăng Đại đế gọi:
-Đứng lại.
Nghe thấy âm thanh lạnh băng không có chút tình cảm nào, tiểu nhị bất giác rùng mình một cái. Hắn cảm nhận được cái giá rét của mùa đông, run rẩy nói:
-Khách quan, ngài có gì phân phó?
-Để cái đĩa trong tay ngươi lại.
-Chuyện này…
Tiểu nhị do dự.
Hoa Tiểu Nghiên thoát khỏi sự dụ hoặc của mỹ thực, nhìn thấy trong chiếc đĩa tiểu nhị cầm có tiểu đom đóm liền vội chạy tới đem nó ra.
Toàn bộ kế hoạch của tiểu nhị đều hỏng hết, cả người rét buốt. Hắn mất mác lắc đầu, lệ nóng lưng tròng cắn cắn chiếc khăn vắt trên vai:
-Xem ra sinh ý của khách điếm không giữ được rồi.
-Tiểu đom đóm, ngươi sao rồi?
Hoa Tiểu Nghiên lấy chiếc khăn trên vai tiểu nhị, lau lau thân thể nhỏ của tiểu đom đóm.
-Tiểu… tiểu cô nương… Ngươi phải tin tưởng chiêu bài của chúng ta. thức ăn trong khách điếm tuyệt đối sạch sẽ. Tuy rằng ta không biết con ruồi này từ đâu mà có; nhưng kỷ thực…
Tiểu nhị bối rối giải thích.
-Ai da! Ngươi làu bàu gì đó? Đây là tiểu đom đóm cùng đi với ta.
Hoa Tiểu Nghiên sốt ruột nói.
-Cái gì?
Tiểu nhị như trút được gánh nặng, cảm giác được tái sinh vui vẻ nảy lên trong lòng.
-Sư phụ, người xem. Tiểu đom đóm đã chết rồi…
Hoa Tiểu Nghiên thương tâm nói.
-Độ linh lực của ngươi cho nó.
Bạch Lăng Đại đế thản nhiên nói.
Một phen độ linh lực qua đi…
Tiểu đom đóm chậm rãi mở mắt. Mũi miệng nó đầy dư vị của món thịt viên trộng cá và canh vịt. Nó buồn nôn, nôn ra vài lần, mấy cái chân nhỏ run rẩy, chua xót nói:
-Thật là sơ ý. Suýt chút nữa mất mạng luôn rồi.
Hoa Tiểu Nghiên ôm bụng cười to:
-Ngươi còn nói mình không tham ăn!