Đế Quân

Chương 841: Chương 841: Bản mạng thần kiếm. (2)




Bản thân cùng nữ tử đối diện bên nào nặng bên nào nhẹ, là một người đều có thể phân rõ ràng.

Nhưng mà, cứ như vậy thả đám người bọn họ rời khỏi, một cơ hội cực tốt bị lãng phí, sau khi trở lại trong tông, ai biết, bọn hắn sẽ lại nghiêm phạt bản thân ra sao.

Đồng thời, Tôn Đào cũng là cực kỳ không cam lòng, dựa vào cái gì một tiểu nha đầu lại có thể đến ép mình tới mức này, Kiếm Tông của nàng lại dựa vào cái gì muốn cho Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu nhượng bộ.

Nhìn ánh mắt Tôn Đào dần dần biến hóa, Liễu Hàn Nguyệt trong khẩn trương từ từ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần khiến Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cùng Kiếm Tông chống lại. Như vậy, lực cú ý của Kiếm Tông sẽ không hoàn toàn đặt ở trên người của Phong Diệp Cốc.

Đến lúc đó, lại tới vận tác thật tốt một chút, vị tất không thể thoát khỏi mối họa diệt cốc này.

Hồi lâu sau, Tôn Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Niệm Thần, từng chữ từng câu nói rằng:

- Cô nương, mặt mũi của Kiếm Tông, ta không thể không cấp, do đó, Tôn Vĩ tuyệt đối bình yên vô sự. Nhưng mẫu nữ Hoàng Vũ đó là việc riêng của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta, cũng thỉnh cô nương không nên nhúng tay vào.

Niệm Thần đem kiếm trong tay, mỗi một lần khẽ vuốt qua, trên bầu trời, vô số trường kiếm đều bộc phát ra từng đợt âm hưởng cùng người khác bất đồng, thanh thế kinh người tựa như sóng dữ bạo dũng ra.

- Nếu như, ta cứng rắn muốn xen vào thì sao?

Sắc mặt Tôn Đào âm trầm xuống, nói:

- Ta đây không thể làm gì khác hơn là lĩnh giáo thủ đoạn của cô nương. Xem Kiếm Tông dựa vào cái gì bá đạo như thế!

- Được, nói rất hay, bá đạo!

Niệm thần cười thanh lãnh một tiếng:

- Bắc vực địa giới, Kiếm Tông ta, chưa bao giờ hành sự bá đạo. Ngươi nếu nói cứng ta báo đạo, như vậy, ta liền bá đạo cho ngươi xem, Kiếm Tông cũng bá đạo cho ngươi xem.

Khi vừa dứt lời, tay trái Niệm Thần bỗng nhiên vừa lộn, trên mu bàn tay một u mang nhàn nhat bỗng nhiên xuất hiện…

U mang lướt tới trên không trung trong phòng khách, nhất thời, có kiếm ý càng thêm kinh người, tựa như sấm sét bạo dũng. Vài giây sau, u mang biến hóa, ngưng tụ thành trường kiếm sắc bén.

Mà trong lúc trường kiếm này hình thành, giữa không trung vô số trường kiếm đều giống như cảm nhận được cổ lửa giận của quân vương, tựa như kiếm vũ mau chóng rơi xuống.

Toàn bộ bầu trời Hoàng gia, lúc này chi chít vô số trường kiếm đem nó bao phủ. Lăng lệ kinh thiên, từng trận nối tiếp tựa như kinh đào hãi lãng, lướt tới trong đại sảnh.

- Bản mạng thần kiếm.

Nhìn một màn này, Tôn Đào kinh hãi, bản thân nhịn không được chợt lui lại, thậm chí là, thân hình cũng không dám tiếp tục đứng ngây ngốc trong đại sảnh. Sau khi nhảy ra khỏi phòng khách, lại đi về phía chỗ xa hơn, thẳng đến rời khỏi phạm vi bao phủ của trường kiếm, mới để thân hình đứng vững.

Chúng nhân thất kinh, cái gì là bản mạng thần kiếm.

Cái gọi là bản mạng thần kiếm vừa mới xuất hiện, cũng đã đem Tôn Đào cao thủ Địa Huyền cửu trọng, kinh sợ đến nước này. Kiếm Tông quả nhiên cường đại, hắc y nữ tử che mặt, quả nhiên khiến kẻ khác có cảm giác kinh khủng.

- Thần công tử, không thể để Thần cô nương thi triển một thức này công kích được. Bằng không sẽ đối với thân thể Thần cô nương tạo thành thương tổn vô pháp dự đoán được.

Ngay khi mọi người khiếp sợ thủ đoạn của Niệm Thần, Tôn Vĩ lập tức dẫn âm nói với Thần Dạ.

- Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng có chuyện.

Đám người Hoàng Thiên Lôi huyền phù giữa không trung, thanh sắc lợi tiễn còn chưa từng rời khỏi, lại đột nhiên hướng về phía Hoàng Trung Hành bắn mạnh tới.

- Ông.

Mũi tên nhọn phá không, không gì không thể phá.

Năm người của Hoàng gia hiển nhiên là không có quên một mũi tên này tồn tại. Ngay khi tiếng vang xuất hiện, Hoàng Thiên Lôi đã dẫn đầu mà động. Bàn tay lộ ra, huyền khí bắt đầu khởi động, hóa thành một chiếc cự chưởng, nặng nề vỗ về phía đó.

- Ầm.

Một cổ khí lãng cường thịnh từ đó bạo dũng ra, chấn động toàn bộ phòng khách, giống như trung tâm bạo tạc, cứng rắn bị chia làm hai nửa.

- Tiểu Vũ, đi!

Tôn Vĩ mang theo Tần Tân Nguyệt mượn cơ hội này bắn mạnh mà ra.

- Đừng vội đi!

- Hoàng Thiên Đình, ngươi dám ngăn trở!

Niệm Thần tùy thân mà động, u mang trường kiếm như hình với bóng lao tới, dù chưa đánh xuống, cổ kiếm quang sắc bén cũng trực tiếp hoa phá trường không. Tại tiền phương, phảng phất như vạn kiếm xuất hiện, khiến cho mấy người Hoàng Thiên Đinh liên tiếp lui về phía sau.

- Ầm!

Ngay khi Hoàng Thiên Lôi tiếp được mũi tên kia, thân ảnh Thần Dạ giống như quỷ mị xuất hiện ở trong đại sảnh sắp sửa sụp đổ, lôi kéo cánh tay của Niệm Thần, đồng thời lao mạnh đi ra ngoài.

Trong lúc rời khỏi, Hắc Long ngưng thân ra, thân thể cao lớn, tựa như cao sơn vậy, muốn đem đám người Hoàng Thiên Lôi hung hăng trấn áp xuống.

- Tôn Vĩ mang theo mẫu nữ Hoàng Vũ rời khỏi, ở đây do ta và Thần Dạ chống đỡ.

Xuất hiện ở giữa không trung, Niệm Thần trường kiếm khẽ động, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tôn Đào ở phía xa, thanh lãnh quát lên:

- Tôn Đào, người mà Kiếm Tông ta muốn bảo vệ, bất luận kẻ nào đều đừng mơ tưởng lưu lại. Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến đi!

Trên mũi kiếm lại đột nhiên kiếm quang bắt đầu khởi động, phảng phất như bị dẫn dắt, thanh u mang trường kiếm này dĩ nhiên trực tiếp dựa vào trường kiếm trong tay Niệm Thần.

Một tíc tắc này, phảng phất như phong vân nghịch chuyển. Vô số thanh trường kiếm kia, bất chợt cũng phát ra phong duệ trước nay chưa từng có,

Xa xa, sắc mặt Tôn Đào tái xanh lại, nhìn thân ảnh nhu nhược trong bình chướng bằng kiếm kia, một cỗ tức giận không thể áp chế được, trong nháy mắt bạo phát, nhưng chớp mắt sau, lại là biến mất vô ảnh vô tung.

- Cô nương, các ngươi đi thôi.

Tôn Đào vô lực phất phất tay, thanh âm đều đã trở nên khàn khàn.

Trên mặt đất, lại là từng trận tiếng hô khe khẽ, đây là ý vị ra sao, ở trước mặt Kiếm Tông, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng bất lực.

Tuy rằng Tôn Đào cũng không phải cao thủ cường đại nhất của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, nhưng đồng dạng, hắc y nữ tử che mặt cũng chỉ là một đệ tử của Kiếm Tông,….

Đệ tử của kiếm tông, lại có thể ép được Hộ Pháp của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu bất đắc dĩ lui bước. Chuyện hôm nay nhất định sẽ khiến người ở đây vô pháp quên đi được.

Sư tình ở Tinh Vân thành rốt cục xem như chân chính kết thúc. Nhưng mà, một loạt chấn động đưa tới, tin tưởng toàn bộ những người tận mắt thấy được đó, đời này kiếp này chỉ sợ cũng sẽ không quên được.

Trong thành tiếng hoan hô hỗn loạn, Hoàng gia hiển nhiên càng thêm loạn hơn!

Nội viện Hoàng gia, một mảnh địa phương phong cảnh tú lệ lại tràn đầy sát khí vô biên!

Tôn Đào biết, chuyện ngày hôm nay, đã vô pháp ngăn chặn. Mà sau khi lan truyền ra khỏi đây, danh tiếng của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu sẽ bị triệt để trở thành một trò cười.

- Hộ Pháp đại nhân!

Liễu Hàn Nguyệt đứng ở bên hồi lâu, đợi được Tôn Đào có chút bình tĩnh, sau đó mới kêu lên.

- Chuyện gì?

Tôn Đào lạnh lùng nói.

Liễu Hàn Nguyệt trấn định nói:

- Tại hạ có một chủ ý, có thể đem mẫu nữ Hoàng Vũ, Tôn Vĩ, đệ tử Kiếm Tông cùng với người thanh niên xa lạ kia bắt trở lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.