Đế Quân

Chương 583: Chương 583: Bằng hữu. (1)




- Đúng vậy, không biết.

Thần Dạ cười đáp, điều này thì không có gì mà phải phủ nhận.

- Hắc hắc!

Chung Khiếu nở nụ cười quái dị:

- Ở trong cái chìa khóa này tồn tại năng lượng thuần khiết kinh người, sau khi ngươi sơ bộ luyện hóa, cho dù ngươi có nguyện ý hay không thì trong nửa canh giờ, năng lượng bên trong nó đều sẽ tự động tràn vào tiến hành luyện hóa nó bên trong thân thể con người.

- Tiểu tử, đến lúc đó, ngươi nhất định phải luyện hóa tất cả chỗ năng lượng đó đồng thời hấp thu. Nếu không thì sẽ bị nổ tan xác mà chết! Chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ biết cứ vây quanh ngươi như vậy, ha ha !

Chung Khiếu cười thoải mái:

- Tiểu tử, như không giao ra cái chìa khóa, ta để ngươi thu được nó thì nó lại trở thành độc dược trí mạng với ngươi !

Ánh mắt của Thần Dạ rốt cục trở nên cứng lại, nhưng lời Chung Khiếu đã nói rất rõ ràng. Điều lão muốn chính là để cho bản thân mình, ở trước mắt bao người tại đây mà bắt đầu luyện hóa năng lượng ở trong cái chìa khóa.

Cả một quá trình như thế, cần phải bảo trì sự tập trung tâm thần cao độ. Nhưng mà thử nghĩ một phen, những người chung quanh, tất cả đều đang mắt nhìn chằm chằm vào thì Thần Dạ sao có thể tập trung tâm thần được ?

Mà cho dù Thần Dạ có thể làm được chuyện coi như bên cạnh không người, không để ý tới những kẻ khác mà chuyên tâm luyện hóa.Thế nhưng những người khác, làm thế nào lại để cho hắn một hoàn cảnh tĩnh lặng ?

Chỉ cần trong cả quá trình này hơi có một chút sai lầm, như vậy, Thần Dạ chết chắc rồi!

Chung Khiếu này đúng là rất nham hiểm a, Thần Dạ hắn chết như vậy, cho dù Chúng Thần Chi Mộ thật sự là có cảm ứng được, thì cũng không đổ lên trên đầu Chung Khiếu được.

Thần Dạ không khỏi lành lạnh cười một tiếng. Hắn nhìn về phía mấy người cản đường khác ở đằng trước mà lạnh lùng hỏi:

- Còn các ngươi, cũng là có dạng ý nghĩ này ?

- Thật ngại quá, cái chìa khóa này chính là của hải vực Phong Thành ta, không cho người ngoài mang đi. Cho nên, mời giao ra đây.

Một người trong đó nói có vẻ hơi khách khí, thế nhưng ý tứ trong lời nói thì lại không hề khách khí chút nào.

- Tốt, đều muốn có được cái chìa khóa, vậy không biết, ta giao cho ai thì tương đối tốt hơn đây ?

Thần Dạ quái dị cười một tiếng, còn không chờ những người khác bảo hắn không nên uổng phí tâm trí khi định cố gắng ly gián bọn họ, thì đạo vầng sáng kia liền do tâm thần hắn dẫn dắt mà trực tiếp đi qua mi tâm để tiến vào trong cơ thể.

- Nếu đều muốn có được cái chìa khóa, như vậy, ai cũng đều đừng muốn có được nữa! Ha hả, Chung Khiếu, muốn nhìn ta nổ tan xác mà chết? Ngươi yên tâm, thực sự vào đúng lúc đó, ta nhất định sẽ lôi những người này cùng chết theo ta. Liền nhìn một chút, xem rốt cuộc ai vận khí không tốt như vậy mà sẽ ở bên cạnh ta!

Vừa nói dứt tiếng, Thần Dạ phóng đi dữ dội!

- Ngăn hắn lại!

- Đừng để cho hắn trốn thoát !

Uy hiếp của Thần Dạ hiển nhiên là không được mọi người ghi nhận vào trong lòng. Đám người Chung Khiếu đều vẫn còn không hề ra tay, thì từng đạo bóng dáng đã nhanh chóng ép Thần Dạ quay trở về.

- Người của Tiết gia, dừng tay!

Ở trong hỗn loạn, Tiết Hàm Hương lướt đến rất nhanh rồi nói:

- Người của Tiết gia, không được vô lễ đối với công tử!

Tức thì, nàng quay về hướng ông lão họ Tiết kia mà nói:

- Gia gia, vừa rồi hắn giúp ta, nếu như không có hắn thì ta đã chết. Chúng ta không thể lấy oán trả ơn.

- Cái này?

Ông lão họ Tiết kia có hơi ngẩn người.

Thần Dạ ngoảnh mặt làm thinh. Lúc ở trên tường thành, khi đối mặt Chung Kỳ chất vấn thì Tử Huyên cùng Thần Dạ đã giải vây cho bọn họ. Lúc ấy, ông lão này vẫn còn rất cảm kích. Nhưng đảo mắt sau đó, thật giống như thay đổi một người khác. Cho dù hiện tại có Tiết Hàm Hương nói một phen thì lão tựa hồ vẫn còn giằng co được.

Một lát sau, ông lão họ Tiết nhẹ nhàng thở dài mà nói:

- Các vị, Tiết gia rút lui trước, việc lấy oán trả ơn thì chúng ta xác thật không thể làm. Tiểu huynh đệ, một mình ngươi tự giải quyết cho tốt đi, cáo từ!

Lời này, Thần Dạ lại không hề để ý quan tâm đến. Ông lão nói tự giải quyết cho tốt, thoạt nghe thì có vài phần thành ý như vậy, thế nhưng kỳ thật, sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng trong giọng nói của lão thì cũng là có sức nặng như nhau.

Là người như vậy, Tiết gia cũng chỉ có thể đến như vậy. Xem ra, Thất Thải Huyễn Linh Y kia Tiết gia xác xác thực thực là vô phương thu được vào tay. Nếu không phải như thế, cũng sẽ không hào phóng như vậy.

Tiết Hàm Hương đến bên người Thần Dạ, nhẹ nhàng nói:

- Công tử, thật xin lỗi, điều ta có thể làm chỉ có thể như vậy. Xin ngươi nhất định phải kiên trì trụ vững, sau khi ta rời đi thì sẽ lập tức nói chuyện nơi đây cho các bằng hữu của ngươi.

Thần Dạ gật đầu, Tiết Hàm Hương có thể làm được đến loại mức độ này, xem như đã rất khá rồi. Ít nhất, nàng là người có ơn lo báo đáp. Còn việc sở dĩ không làm tốt hơn được, đó là bởi vì thực lực có hạn.

Thần Dạ cũng không có hy vọng quá xa vời rằng một Tiết gia sẽ chống đỡ cho hắn một mảnh bầu trời. Bầu trời của Thần Dạ hắn cũng chưa bao giờ là do những người khác giúp hắn chống đỡ lên.

Sau khi nhìn người Tiết gia có ông cháu Tiết Hàm Hương Gia dẫn dắt rời xa, một cỗ sát khí ngập trời chậm rãi phát tán ra ngoài từ trong cơ thể Thần Dạ. Ngồi chờ chết cũng không phải tác phong của hắn. Mà ngay cả vô số cao thủ chung quanh cũng muốn đánh đến cuối cùng.

- Sát!

Một chữ vang lên ở trong lòng. Bóng dáng của Thần Dạ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, một đạo tia sáng tím biếc trong phút chốc như hào quang từ giữa không trung bao phủ xuống.

Cho dù chính Thần Dạ ít nhiều có biểu hiện cứng cỏi, thế nhưng hắn cũng rõ ràng. Con đường cầu sinh duy nhất chính là lấy năng lực kết giới của Cổ Đế Điện, tạm thời vây khốn mấy vị cao thủ Địa Huyền ở đây, còn hắn chính là nhân cơ hội phá vòng vây.

Đây là cơ hội của hắn, nhưng cơ hội này có thể tồn tại bao lâu thì chính bản thân Thần Dạ tự mình đều không thể cam đoan.

Hiện tại Cổ Đế Điện, sợ là sau khi đến hắn tay thì trạng thái so với trước khi xuất hiện còn phải yếu hơn một chút. Đừng nói đồng thời vây khốn vài đại cao thủ Địa Huyền được bao lâu, mà có thể vây khốn được hay không đều đã thành vấn đề.

Bởi vậy, vào lúc Cổ Đế Điện hiện ra ở giữa không trung thì bóng dáng của Thần Dạ, đã là như tên rời cung mà bay vút đi về hướng phía trước.

- Kẻ nào chắn ta phải chết !

Người chưa đến, nhưng một đạo bóng dáng đen bạc theo tiếng quát của Thần Dạ đã đi trước hắn một bước, lọt vào trong đám người ở phía trước. Lập tức, phương thức đầy sự giết chóc đã được mở ra. Những tiếng kêu thảm thiết đúng là lập tức quanh quẩn ở trong vòm trời.

- Cái này? Không ngờ là hắn?

Xa xa, Chung Kỳ che miệng giật mình la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.