Đế Quân

Chương 1381: Chương 1381: Bế quan.




Thanh mang bao quanh, Chân Linh Chi Tâm như trái tim nhân loại tinh linh hoàn mỹ, nhẹ nhàng tán phát khí tức cực kỳ cường đại, đây chính là tinh hoa cả đời của Tiêu Nhược thư sinh.

Vào lúc này địa phương giống như quảng trường đột nhiên vỡ vụn, sau đó một thạch đài chậm rãi thăng lên, ở trên thạch đài có một quyển sách da dê, cùng một thanh họa bút!

Hai vật này hẳn là tâm huyết suốt đời của Thiên Diệp lão nhân, mà họa bút chính là vũ khí của hắn.

- Thần Dạ, chúng ta đi thôi!

Truyền thừa của hai đại cao thủ đã lấy được toàn bộ, tuy nơi này thoạt nhìn rất tốt nhưng không phải chỗ an toàn.

Thần Dạ gật gật đầu, Tử Huyên vươn tay, Chân Linh Chi Tâm cùng di vật của Thiên Diệp lão nhân lưu lại đều biến mất trong tay nàng không thấy tung tích.

Người của Dạ Minh cũng không có ý kiến gì, Tử Huyên là minh chủ, để nàng lấy đi là đương nhiên.

- Đế tiền bối, Mộc tiền bối, mời mọi người cùng nhau quay về Dạ Minh đi!

Tử Huyên lên tiếng.

- Được, nghe theo ý của Tử minh chủ!

Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần vội vàng cười đáp, dù trong lòng cũng không có ý ngấp nghé di vật truyền thừa của hai vị đại cao thủ lưu lại, nhưng nếu có thể kiến thức cũng rất tốt.

Mọi người trực tiếp phá vỡ không gian đi về hướng Dạ Minh.

Lúc rời đi, Thần Dạ đem phiến không gian kết giới vùi vào trong lòng đất, nơi này là nơi vẫn lạc của Tiêu Nhược thư sinh cùng Thiên Diệp lão nhân, mặc dù hiện tại họ đã thật sự tan biến, nhưng hắn cũng không muốn sẽ có người đi vào nơi đây, hoặc tùy ý phá hư nơi này.

Vài hôm sau, bên trong Dạ Minh.

Nhìn thấy mọi người bình yên trở về, Trưởng Tôn Nhiên vô cùng vui mừng, nhưng ai cũng hiểu được nàng không phải vì mình mà vui vẻ.

- Đều làm thỏa đáng chứ?

- Chỉ làm xong một nửa, những cao thủ đứng đầu của Liễu, Thiên nhị tộc đều bị người của Tà Đế Điện mang đi.

Nghe vậy Trưởng Tôn Nhiên cau mày, lại cười nói:

- Bọn hắn đã là chó nhà tang, gia nhập Tà Đế Điện đối với bọn hắn mà nói chưa chắc sẽ là chuyện tốt. Mặc kệ họ, kế tiếp có phải dựa theo kế hoạch đã định làm việc hay không?

- Tà Đế Điện chỉ cấp cho ta thời gian ba năm.

Sắc mặt Thần Dạ trầm xuống, nói:

- Đế tiền bối, Mộc tiền bối, chúng tôi cần cùng nhau bế quan thời gian dài, mọi người cũng cùng nhau đi!

Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần không khỏi ngẩn ra, cùng nhau bế quan, là ý tứ gì?

Nhưng mặc kệ là có ý gì, nếu Thần Dạ đã nói như vậy thì họ cũng không phản đối, càng nghĩ tới Thần Dạ không tàng tư truyền thừa của hai vị đại cao thủ, đây chính là điều mà họ khát vọng.

Trưởng Tôn Nhiên hiểu được ý tứ của Thần Dạ, nói:

- Hai vị tiền bối, theo ta xem các vị nên quay về một chuyến, đem những người có thiên phú ưu tú trong tộc đưa tới nơi đây, theo chúng tôi cùng nhau bế quan. Đồng thời cũng đóng cửa phong tỏa trong tộc.

Thần sắc hai người Đế Thích Thiên căng thẳng, lần này bế quan thời gian không ngắn, như vậy sau khi mọi người đều bế quan, ở địa bàn của hai tộc sẽ hoàn toàn trống rỗng.

Nếu ở dĩ vãng việc này cũng không có gì là đại sự, chưa có ai có lá gan lớn như vậy dám đi khiêu khích bốn thế lực siêu cấp, nhưng bây giờ khác hẳn, vận mệnh thế gian đã thay đổi.

Cho dù trong hai tộc đều có lá bài tẩy trấn tộc lớn nhất tồn tại, nhưng nói lời thật lòng, sau khi kiến thức thực lực của Tà Đế Điện, lá bài tẩy cũng không quá an toàn.

Tuy Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không đã như chó nhà tang, nhưng chính bởi vì như thế bọn hắn càng thêm oán hận Đế tộc cùng Mộc tộc.

- Đa tạ Trưởng Tôn cô nương nhắc nhở, ta cùng Mộc huynh lập tức quay về một chuyến, ba ngày sau nhất định gấp gáp trở về.

Dứt lời Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần vội vàng rời khỏi Dạ Minh.

Ba ngày sau Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần mang theo nhóm người ưu tú nhất trong tộc quay về Dạ Minh, dựa theo yêu cầu của Thần Dạ, thực lực đạt tới cấp bậc thánh huyền cùng giới thanh niên có tiềm lực đều được dẫn đi theo tới đây.

- Thần Dạ, Tử Huyên cô nương, đã lâu không gặp.

Trong đám người, Đế Hiểu Giang cười chào hỏi hai người, trong lòng thật thổn thức, năm đó vừa gặp Tử Huyên cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu, tu vi của Thần Dạ còn chưa bằng hắn, hiện tại hai người đã siêu việt hắn, hơn nữa còn bỏ lại xa một khoảng cách.

Thần Dạ cũng cười chào hỏi vài câu, lại nhìn Tử Huyên, nói:

- Mọi người đừng phản kháng, yên tĩnh là được!

Dứt lời một đạo khí tức bao trùm, đem mọi người bao phủ đi vào…

Thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, cực kỳ tinh thuần, thậm chí không cần luyện hóa, bên trong linh khí còn mang theo sinh cơ bừng bừng.

Toàn bộ mọi người kể cả Ngao Thiên đều vô cùng khiếp sợ.

- Xem ra trong khoảng thời gian này minh chủ cùng Thần Dạ ở bên ngoài thu hoạch không nhỏ ah.

Ngao Thiên cảm thán nói.

Một phương không gian như thế với ánh mắt của bọn họ cùng cảm giác lực tất nhiên có thể hiểu được chỗ thần kỳ ở nơi đây, người của Đế tộc cùng Mộc tộc rốt cục tỉnh ngộ, khó trách Thần Dạ yêu cầu bọn họ cùng nhau bế quan.

Ngoài lòng khiếp sợ cùng hâm mộ, trong lòng mọi người cũng phi thường cảm kích, địa phương như vậy mọi người giấu diếm còn chưa kịp, ai lại nguyện ý xuất ra chia sẻ với người khác, cũng chỉ có Thần Dạ mới bằng lòng làm như vậy.

- Mọi người nhanh chóng tu luyện đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

Mọi người lập tức thu liễm tâm thần, ngồi xếp bằng chìm vào trong tu luyện.

Bên ngoài không gian, Thần Dạ cùng Tử Huyên đứng đối diện nhìn nhau.

- Thần Dạ…

Thật lâu sau Tử Huyên lên tiếng, nhưng nàng chưa kịp nói hết lời Thần Dạ đã ngắt lời nàng:

- Mặc kệ cuối cùng sẽ xuất hiện kết quả gì, ít nhất trong giai đoạn trước mắt ta không thể buông tha, càng không thể buông tha muội, cũng như năm đó muội không buông bỏ Linh nhi.

- Muội biết, muội cũng tuyệt đối không buông bỏ, nhưng mà…

Tử Huyên nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp nhu tình vô hạn:

- Muội chỉ muốn trong lòng huynh phải chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì dù sao hi vọng quá xa vời, cũng như năm đó dù muội không muốn buông bỏ Linh nhi nhưng vẫn phải chuẩn bị đối mặt…

Nhẹ nhàng đẩy Thần Dạ, Tử Huyên cười nói:

- Chúng ta còn thời gian, bây giờ không cần nói những chuyện này, đi vào tu luyện thôi.

- Được.

Khi Thần Dạ cùng Tử Huyên tiến vào không gian thần bí kia, cả Dạ Minh đã hoàn toàn vắng vẻ.

Một đạo quang trụ thật lớn từ mảnh đất trung tâm Dạ Minh phóng lên cao, sau đó buông xuống bao vây cả dãy sơn mạch Dạ Minh bên trong.

Hào quang tràn ra nhanh như thiểm điện, chỉ nháy mắt cả phiến núi non giống như biến mất khỏi thế gian, không còn nhìn thấy chút dấu vết.

Người trong Trung Vực đột nhiên phát hiện thế giới này giống như biến thành quạnh quẽ, thật nhiều cao thủ luôn đi lại khắp thế gian lại giống như đã thiếu vắng hơn rất nhiều.

Không khí dần dần biến thành có chút áp lực, người có cảm giác mẫn tuệ cũng mang theo tâm tình bất an, vì vậy ngày càng có nhiều người ẩn cư, một ít thế lực lớn lần lượt phong sơn, giống như thế gian sắp xảy ra đại sự nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.