Còn một người khác thì Thần Dạ vừa nhìn thấy làm cho gương mặt liền cau chặt !
Tộc Yêu Thú, sau khi đạt cảnh giới Hoàng Huyền, bị Lôi Kiếp thiên địa nên mới có thể chân chánh hóa thành hình người. Còn những kẻ khác đều là dùng các thủ đoạn khác mà biến hóa ra.
Ví dụ như Mặc Lăng cùng Hổ Lực, cho dù lấy thủ đoạn biến hóa ra thành hình người thì vẫn để cho người khác liếc mắt đã biết, bọn họ có bản thể là yêu thú.
Thế nhưng người trước mắt này không giống. Ngoại trừ khí tức phát tán ra ngoài, thì so với người bình thường chỉ hơi có vẻ không giống. Còn lại, tịnh không có dáng dấp gì mà không phải nhân loại. Đầu, thân thể, tay chân, so cùng Mặc Lăng thì quả là khác nhau một trời một vực!
Nói cách khác, người nầy, chính là cao thủ Hoàng Huyền hàng thật giá thật. Điểm này, từ trong vẻ cảnh giác của Phong Lăng cũng có thể thấy được. Bởi nếu không có như thế, vẫn còn không khiến cho một vị cao thủ Địa Huyền Bát Trọng phải thận trọng đối đãi.
- Mặc Thành, tộc trưởng tộc Bát Trảo Chương Ngư, hắc hắc!
Mặc Thành kia cười quái dị một tiếng, chợt quay sang mọi người mà lớn tiếng quát:
- Ai là Thần Dạ, lăn ra đây!
Quả nhiên là nhằm vào long khí mà đến!
Thần Dạ lắc đầu, đi tới ngay phía trước thần thú, cười nhạo mà nói:
- Ta là Thần Dạ, Vương bát đản đang kêu loạn cái gì ?
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Mặc Thành nheo đôi mắt lại mà gào thét!
Thần Dạ không khỏi cười nói:
- Mắng một tiếng Vương bát đản, đã nói ta muốn chết. Vậy ngươi khiến cho ta lăn ra đây, cảm giác theo lý thường phải là thế nào. Ngươi thật có đại uy phong a!
Nghe vậy, Mặc Thành nhe răng nói trắng ra:
- Thế giới này, cường giả trên hết. Ta là cao thủ Hoàng Huyền, ở trong mắt ta, các ngươi đều là con kiến hôi. Cho các ngươi được sống thì sống, muốn cho các ngươi tử thì các ngươi phải chết!
- Khẩu khí rất lớn, nhưng chỉ sợ ngươi không làm được!
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi quả nhiên rất có khí phách. Thế nhưng ta đâu phải là phể vật như Chung Khiếu !
Mặc Thành cười lạnh nói:
- Đừng nói lời vô dụng, ngươi hẳn là rõ ràng ta tìm ngươi vì cái gì. Mau giao đồ ra đây, nếu không, giết sạch tất cả mọi người các ngươi.
- Mặc Thành, ngươi có khả năng thử xem!
Phong Lăng tiến lên một bước, quát lớn.
- Không cần hắn thử, hắn không dám.
Thần Dạ kéo Phong Lăng, nhìn cha con Mặc Thành mà thản nhiên nói:
- Mặc Thành, trên tay chúng ta có ba cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ. Nếu như ngươi dám đả thương một người trong chúng ta thì ta cam đoan, lần này đây sẽ không có ai vào được Chúng Thần Chi Mộ, ngươi có tin hay không?
- Ha ha!
Những lời Thần Dạ đã nói khiến cho Mặc Thành cười to, sau đó liếc mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ dại khờ:
- Tiểu tử, đồng dạng uy hiếp như thế, nhiều năm qua không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần. Thế nhưng kết quả cuối cùng thì sao, mỗi một kẻ nói như vậy đều chết ở trong tay ta. Còn Chúng Thần Chi Mộ cũng vẫn mở ra đúng hạn a !
- Phải vậy không? Theo ta xem ra, thì đó là bọn hắn không có thực lực có khả năng hủy diệt cái chìa khóa kia. Còn ta thì có!
Đôi mắt Thần Dạ lập tức phát lạnh. Mặc Thành nói thế cũng khiến cho mọi người ở đây cùng biết, trong dĩ vãng, không ít người đã chết ở trong tay hắn a!
Những người này, vất vả cực nhọc, dốc hết sức lực mới thật vất vả chiếm được một cơ hội như vậy. Kết quả là, cuối cùng ngay cả hình dáng Chúng Thần Chi Mộ đều chưa từng thấy được liền đã chôn thây ở chỗ sâu trong biển khơi.
Những người đó không có quan hệ gì với Thần Dạ hắn, lại không gây trở ngại đúng vào lúc này. Đối với bọn họ, Thần Dạ có một chút đồng tình, đồng thời, đối với Mặc Thành cũng là có được sát ý lớn lao.
Cảm nhận được cỗ sát ý này, đuôi lông mày của Mặc Thành nhướn lên, lão chợt nhe răng nói:
- Không biết nên nói tiểu tử ngươi lớn mật hay là nói ngươi ngốc...
Mặc Thành nói lời này còn chưa xong thì đôi mắt của lão bỗng đột nhiên khựng lại.
Chỉ thấy được, trong lòng bàn tay Thần Dạ đang trôi nổi bay ra một chùm tia sáng đỏ như lửa. Ở trong chùm tia sáng nổi lơ lửng một bóng dáng, đúng là cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ.
- Muốn phá nó? Đúng là tiểu tử không biết tốt xấu! Xem ra, ngươi là không muốn tự động dâng tặng cho ta ? Đã như vậy, liền cho ngươi biết tay một chút !
Mặc Thành quát một tiếng chói tai. Lão tiến vọt lên phía trước một bước, khí tức khủng bố của cảnh giới Hoàng Huyền kia trực tiếp bùng phát dữ dội tuôn ra, sau đó giống như núi cao xuyên qua dao động ngăn cản của Định Hải Thần Thú để hung hăng áp chế ở trên người Thần Dạ.
- Cót két!
Dưới sức ép của khí thế cường đại cực đoan kia nén xuống, đầu gối Thần Dạ đều là lập tức gấp khúc. Ánh mắt của hắn có hơi đỏ đậm, xương cốt toàn thân vang lên không ngừng, rất có dáng dấp phải nghiền Thần Dạ thành mảnh vụn.
Khí thế vẻn vẹn là chiếu về hướng Thần Dạ. Nhưng mà, tất cả mọi người trên lưng Định Hải Thần Thú đều là cảm giác được, có một cỗ năng lượng trực tiếp hướng về phía bọn họ. Nó khiến cho mọi người, bao gồm cả Phong Lăng đều là bị miễn cưỡng bức lui lại mấy bước.
Cao thủ Hoàng Huyền, quả nhiên không thể địch nổi!
- Thần Dạ !
- Thần Dạ huynh đệ!
Tử Huyên cùng Phong Lăng là những người đầu tiên tránh thoát được đạo khí thế trói buộc kia, đều cùng song song bắn ra dữ dội.
- Đừng tới đây, bảo vệ tốt người khác, nhất là Linh Nhi!
Thần Dạ cũng không quay đầu lại, hắn khó nhọc ngẩng đầu nhìn Mặc Thành, cứ như vậy mà điên cuồng cười một tiếng:
- Mặc Thành, cao thủ Hoàng Huyền ngươi, cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi ư ?
- Thật sự là rất can đảm. Nhưng rất đáng tiếc, ngươi gặp chính là ta!
Thấy bản thân Thần Dạ cũng không bị thật sự ép cho quỳ xuống, ngược lại còn nói ra như vậy một câu cười nhạo như thế, cơn ớn lạnh trong ánh mắt Mặc Thành càng dữ dội hơn. Rõ ràng là chỉ con kiến hôi, đừng nói Võ Giả như vậy, mà đến Võ Giả Địa Huyền đỉnh cao ở trước mặt lão thì đều là cảm thấy phi thường nặng nề.
Ngược lại kẻ này chỉ là con kiến hôi, nhưng biểu hiện ra khiêu khích không phải tầm thường. Điều này làm cho Mặc Thành cảm giác con kiến hôi đang nhìn chính mình, hình như là đang chế giễu. Ngay lập tức, cỗ khí tức đè nén kia cũng là càng ngày càng mạnh!
Thậm chí, ngay cả Định Hải Thần Thú cũng cảm nhận được áp lực rất lớn. Nó phát ra vài tiếng kêu nặng nhọc không chịu nổi.
- Hắc hắc, tiểu tử, giao ra đây đi nhanh lên một chút. Nếu không, tất cả mọi người nơi này, ngay cả đại gia hỏa này đều phải chôn cùng theo ngươi.
Nghe tiếng cười không kiêng nể gì của Mặc Thành, Thần Dạ áp chế sự tức giận ở trong lòng. Càng là trước mặt cao thủ không thể chiến thắng, thì càng phải duy trì tâm thần tỉnh táo. Chỉ có như thế, mới có thể từ trong kết cục hẳn phải chết mà thu được một tia hy vọng sinh tồn.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Một lát sau, một đạo quang màu đen bạc đột nhiên gầm rống lao ra từ trong cơ thể Thần Dạ. Lập tức liền hóa thành một con Chân Long vô cùng lớn lao ở trong biển này.