- Các sư môn trưởng bối đều
nói, công chúa chính là đệ tử của Kiếm tông mấy trăm năm nay, có lẽ
thiên phú không phải là ưu tú nhất, nhưng linh tính lại cao nhất, cho
nên những người chúng ta đều hết sức tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc một
nữ tử đến từ trong thế giới thế tục này rốt cuộc xuất sắc đến bao nhiêu.
Tôn Vĩ nhớ lại nói:
- Thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy công chúa điện hạ, đã bị nàng nàng làm cho ngây người. Dung mạo của nàng tất nhiên là thiên hạ vô song,
khó có người sánh vai được, chính là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại ở trên mi vũ ẩn chứa ưu sầu không tiêu trừ được...
- Sau này chúng ta nhận biết, quen thuộc rồi, ở trước mặt ta nàng mới
dần dần lộ ra, cũng khôi phục ngây thơ cùng hoạt bát ở cái tuổi vốn có
của nàng, nhưng ta thủy chung biết được ở sau vui vẻ kia, một phần ưu
sầu từ trước đến nay đều chưa từng tiêu giảm qua.
- Sau khi ta biết rõ chuyện quá khứ của công chúa điện hạ, ta liền không nhịn được mà muốn tìm Thần công tử hỏi một câu, ưu sầu của nàng, ngươi
có thể giải khai?
Nhìn Thần Dạ, Tôn Vĩ trầm trầm hỏi:
- Thần công tử, nỗi khổ trong lòng của công chúa điện hạ ngươi có hiểu
được? Ngươi nếu biết rõ, như thế nào mới có thể để cho nàng không còn
khổ sở?
Không đợi Thần Dạ trả lời, Tôn Vĩ tiếp tục nói:
- Ta từ trước đến nay chưa từng thấy một thiếu nữ được hàng nghìn hàng
vạn người sủng ái, mặt hướng thương thiên, thế nhưng đều không cách nào
nói ra phần cô độc kia trong nội tâm của nàng...
Trong lòng Thần Dạ vì đó mà đau đớn, vô luận là ở Đại Hoa hoàng triều
hay là ở Kiếm tông, Huyền Lăng đều là thiên chi kiều nữ, nàng vốn nên có vui vẻ của người bằng tuổi.
Nhưng những cái vốn nên có này đều là không thể dự tính mà rời xa nàng.
Từ sau Đại Hoa hoàng triều, Thần Dạ đã có mấy năm chưa gặp qua Huyền
Lăng rồi, hắn biết thời gian có thể ma diệt tất cả, nhưng không cách nào ma diệt được tình cảm của một người, nhưng vạn vạn không nghĩ đến, ở
trong dòng sông năm tháng, nàng thế nhưng trôi qua không được vui vẻ như thế.
Hết thảy những cái này là lỗi của người nào?
- Thần công tử, ta biết ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ngươi nói cho ta biết, tình cảm là cái gì?
Thần Dạ im lặng, không phản bác được!
Tình là cái gì?
Thân tình, hữu tình, ái tình?
Nhà của nàng bị chính mình phá hủy, cuộc đời của nàng cũng tồn tại bóng
ma của chính mình, Thần Dạ sẽ không phủ nhận lỗi của mình... Nhưng cái
sai này phải đi sửa như thế nào mới đúng, lại như thế nào đi đền bù cho
nàng?
Thần Dạ không biết!
Nhìn lên trời, Tôn Vĩ nói:
- Đều nói, thiên nếu hữu tình thiên cũng già! Trong đời ta cũng không
tin tưởng cái này, cho nên chúng ta đang truy đuổi các loại tương lai,
trong chuyện này chúng ta có trả giá, cũng có đạt được. Nhưng mà Thần
công tử, ngươi sao lại nhẫn tâm để cho công chúa chỉ giao ra nhưng không thấy được nửa điểm hi vọng hồi báo?
Nói tới đây, Tôn Vĩ cười khổ một tiếng nói:
- Có lẽ ngươi sẽ nghĩ ta hôm nay đối với Tiểu Vũ làm như vậy cũng là một loại trả giá mà không thấy hi vọng, nhưng chúng ta cùng các ngươi khác
nhau. Chúng ta bây giờ đang làm là không có lựa chọn nào khác, mà các
ngươi có, vì sao không đi tranh thủ?
- Tranh thủ sao?
Thần Dạ thở ra một hơi thật dài, nói:
- Lăng nhi vì ta mà trả giá quá nhiều, chỉ cần không phải là người có
tâm địa sắt đã đều sẽ không quên được, ta càng thể không quên được.
Song, Tôn huynh, nếu như ngươi biết những gì chúng ta trải qua, nên hiểu được, nếu như ta đi tranh thủ, có lẽ sẽ đối với Lăng nhi có thương tổn
lớn hơn nữa.
- Nhưng ngươi sao biết công chúa không bỏ xuống được, không thể quên được?
Tôn Vĩ lạnh lùng hỏi.
Thần Dạ lắc đầu, thở dài nói:
- Cho dù buông xuống, quên đi rồi cũng không thể đại biểu cho những
chuyện kia từ trước đến nay đều chưa có phát sinh qua, lúc tỉnh mộng nửa đêm, ngươi nói nàng làm sao có thể chịu nổi?
- Cho nên ta tình nguyện nàng một mực thừa nhận phần cô độc kia cũng
không muốn nàng cố gắng bỏ xuống, quên mất nội tâm đau triệt mà ta mang
đến, nói như vậy đối với nàng là tàn nhẫn lớn hơn nữa.
- Ta làm không được!
Niệm Thần ở trong phòng, thời điểm chỉ có một mình nàng mới có thể lấy
xuống khăn che mặt, trên khuôn mặt tinh xảo không thể bắt bẻ kia đã sớm
tràn đầy nước mắt, ngay cả trong nội tâm nàng hiểu được lúc này không
thể đi ra ngoài gặp Thần Dạ, nhưng nàng khắc chế không được cỗ tưởng
niệm càng cường liệt kia.
Nàng thật muốn nói cho Thần Dạ biết, hết thảy đều giao cho thời gian đi chứng minh, được không?
Trong tiểu viện tử, lời nói của Thần Dạ, Tôn Vĩ im lặng hồi lâu...
- Thần công tử!
Thật lâu về sau, Tôn Vĩ khổ sở cười một tiếng, nói:
- Ngươi có nỗi khổ tâm riêng của ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể
nhìn thẳng vào nội tâm của mình, cho mình một cái cơ hội đi nghe một
chút công chúa điện hạ sẽ nói gì với ngươi.
Nghe vậy ý khổ sở trên khuôn mặt của Thần Dạ càng đậm, chợt phất phất tay nói:
- Qua một ngày nữa, cái gọi là đại hôn của Hoàng Thiên Lôi nói đã đến,
Tôn huynh hảo hảo chuẩn bị một chút đi, thiên hạ to lớn, Bắc vực to lớn, Hoàng gia cũng tốt, Tam Thiên Thanh Huyễn lưu cũng được, chỉ cần hai
người các ngươi nguyện ý, không người nào có thể trói buộc được các
ngươi.
- Tốt, ta sẽ báo trước cho Tiểu Vũ...
Tôn Vĩ lần nữa cười khổ một tiếng, hắn khuyên Thần Dạ bất quá là ôm một
đường hi vọng, kỳ thật ở trước lúc đến là hắn biết sẽ không có kết quả
mà hắn muốn.
Thần Dạ gật đầu, còn định nói cái gì đó, trong phòng, Niệm Thần đột nhiên lên tiếng:
- Hoàng Vũ đến!
- Ta trước tránh một chút!
Tôn Vĩ không kịp nhiều lời với Thần Dạ, lắc mình tiến vào trong phòng.
Thần Dạ im lặng chờ đợi Hoàng Vũ đến, lúc ánh mắt nhìn hướng gian phòng
mà Tôn Vĩ đi vào như có như không lướt qua một tia lạnh lùng, hắn mặc dù ở trong lời nói đối với chuyện của Hoàng Vũ có hiểu biết nhất định, có
lẽ đúng là có nỗi khổ tâm cùng thân bất do kỷ theo lời Tôn Vĩ nói, nhưng nếu như không thể đưa ra một cái lý do để cho hắn tin phục, như vậy cho dù Tôn Vĩ yêu Hoàng Vũ, nữ tử này mình cũng phải cấp cho nàng một chút
thủ đoạn, chớ cho là được người khác yêu thì ngươi có thể tùy ý!
Dĩ nhiên ở sâu trong nội tâm Thần Dạ cũng không hi vọng Hoàng Vũ là một
người như vậy, mà khi hắn nhìn thấy Hoàng Vũ quả thật mà nói là có nỗi
khổ tâm như có như không ở sau lưng.
Hoàng Vũ nếu lựa chọn vào hôm nay tới tìm hắn, nói vậy hẳn là có một
chút lời muốn nói, những lừi này ít nhiều sẽ làm cho mình hiểu được một
chút đi?
Sau thời gian mấy phút sau, Hoàng Vũ một mình đến trước!
- Hoàng cô nương, mời!
Thần Dạ nghiêng người chào đón, cười nói.
- Cảm ơn!
Hoàng Vũ đặc biệt đi tới liền không khách khí, vào tới viện tử bỗng nhiên lông mày khẽ chau lại, nói:
- Nơi này tuy an tĩnh nhưng thủy chung so ra kém thanh tĩnh ở trong Hoàng gia, công tử vì sao không muốn đến Hoàng gia ở lại?