Đế Quân

Chương 137: Chương 137: Càn rỡ trong cung. (1)




- Lấy tu vi của Thần Trung, tuổi thọ của lão nhất định ở trên trẫm... Cho nên trẫm lo lắng, trẫm còn ở trước mặt Thần Trung còn không chịu được như thế, bọn nhỏ của trẫm há không phải trở thành khôi lỗi chân chính sao? Sau ba đời như thế, Đại Hoa hoàng triều còn là Đại Hoa hoàng triều của Mộ gia ta sao?

- Mà trẫm càng hận...

Hoàng Đế dữ tợn cười một tiếng nói:

- Thần Trung là huynh đệ của Thánh Chủ Gia, hai người họ đồng sinh cộng tử, cùng chung khai sáng sơn hà thật tốt này. Ở thời điểm khi trẫm còn bé, trẫm đã nghĩ Thánh Chủ Gia có huynh đệ tốt như Thần Trung, như vậy trẫm cũng muốn có một vị hảo huynh đệ như vậy.

- Cộng thêm quan hệ của hai nhà chúng ta, cho nên trẫm đem Thần Thuận, Thần Lệ cho tới cha ngươi đều trở thành thân huynh đệ mà đối đãi, hi vọng có thể kéo dài tình nghĩa đời trước!

- Nhưng trẫm sai rồi!

Lăng lệ trong đồng tử của Hoàng Đế biến thành âm tàn, hắn lạnh lùng nói:

- Trẫm cho là trẫm dùng chân tâm đối đãi với bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ dùng chân tâm đối đãi lại với trẫm, nhưng mà bọn họ ở trước mặt trẫm cho tới bây giờ đều chưa từng đem trẫm trở thành nhất quốc chi quân tương lai. Thậm chí hết thảy ý của trẫm, toàn bộ bọn họ đều cho rằng không ổn, không phải nói muốn châm chước suy nghĩ, chính là nói cho Thần Trung để cho Thần Trung cậy già lên mặt mà giáo huấn trẫm!

- Cuối cùng trẫm rốt cuộc hiểu được trẫn là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, trẫm không cần gì huynh đệ, trẫm càng từ trong mắt những người này thấy được cái gì gọi là công cao chấn chủ!

- Các ngươi đã không đem trẫm trở thành nhân quân, như vậy trẫm tại sao muốn giữ lại Thần gia các ngươi?

Hoàng Đế lạnh lẽo cười một tiếng nói:

- Thần Dạ, chuyện phát triển cho đến bây giờ, nửa điểm quan hệ với trẫm đều không có, tất cả đều là Thần gia các ngươi gieo gió gặt bão. Buồn cười, những người khác không rõ ý tưởng còn cho là trẫm quả tâm bạc ý...

- Nói như vậy là ngươi còn ủy khuất?

Thần Dạ nhàn nhạt chê cười.

Mắt nhìn Hoàng Đế, tiếng chê cười của Thần Dạ càng lớn hơn:

- Ngươi muốn có một vị hảo huynh đệ, bản thân ta là muốn hỏi, ngươi rốt cuộc là muốn có một hảo huynh đệ hay là muốn có một cái nô tài chỉ nghe lệnh ngươi?

- Cái gì là huynh đệ, xin hỏi, ngươi có hiểu không? Xem ra liền với cái đầu này của ngươi cũng là nghĩ mãi mà không ra.

Hoàng Đế ngẩn người, chợt gầm lên:

- Thần Dạ, ngươi càn rỡ!

- Tốt lắm, đừng nói những lời nhảm nhí này, hôm nay ta tới đây một là muốn để cho tất cả mọi người trong đế đô biết, bất kể là ai động vào người của Thần gia đều phải giao ra đại giới thật nhiều, cho dù là hoàng thất cũng là như vậy.

Lời của Thần Dạ bỗng dừng lại, sát ý vô tận dữ dội tuôn ra!

- Còn có một chuyện, chính là ta muốn vì Lăng nhi đòi lại một cái công đạo!

- Vì Lăng nhi đòi lại một cái công đạo? Thần Dạ, gươi bằng vào cái gì?

Hoàng Đế khinh thường cười một tiếng, hiện tại ở trong thâm cung này đừng nói là Thần Dạ hắn, chính là Thần Trung tự mình đến nơi này nếu không có chuẩn bị đầy đủ cũng phải thành thật một chút.

- Hoàng thượng ngươi quả nhiên có đủ khí độ!

Thần Dạ lắc đầu châm biếm:

- Vì mượn hơi Trường Tôn gia, bồi dưỡng Nhị hoàng tử thượng vị, ngươi thân là phụ thân thế nhưng lại hướng nhi tử ruột thịt của mình mà xuất thủ, Hoàng Đế bệ hạ, ngươi quả nhiên là ảm hiểu Đế Hoàng chi đạo rất sâu a!

- Nếu như không phải là người Thần gia các ngươi gây sự, trẫm cần gì phải ra hạ sắc này?

Nói đến chỗ này, sắc mặt của Hoàng Đế bỗng nhiên đại biến:

- Thần Dạ, làm sao ngươi biết đợc?

- Mới vừa rồi ta không phải là nói vào cung thay Lăng nhi đòi một cái công đạo sao?

- Là Lăng nhi?

Hoàng Đế rốt cuộc nghĩ đến.

Thần Dạ lạnh lùng nói:

- Bản thân ta là không nghĩ đến Hoàng Đế bệ hạ ngài lại có tâm tính như thế, thế nhưng cũng không chịu nổi tâm ma trong lòng... Nhưng ngươi thật cho là ngu ngốc của Lăng nhi là thật hay sao?

- Ngươi chỉ muốn thoát khỏi tâm ma của mình lại để cho Lăng nhi chịu khổ sở nhiều năm như vậy, để cho Huyền Vũ từ đó không phải là người bình thường, thân là người cha, ngươi xứng đáng làm một cái phụ thân sao?

- Thần Dạ, càn rỡ!

- Hắc hắc!

Thần Dạ cười quái dị:

- Ở lại đây còn sẽ càng càn rỡ thêm.

Trong tiếng cười, Thần Dạ quét mắt bốn phía, sau một lát hét lớn:

- Vân Thái Hư, ngươi nếu như còn không xuất hiện, ta nhưng muốn đích thân thử một chút Hoàng Đế bệ hạ của chúng ta, xem một thân tu vi của hắn rốt cuộc có ngoan độc như tâm của hắn hay không!

Thanh âm xen lẫn năng lượng huyền khí, thật lâu quanh quẩn ở trong đại điện trống trải...

- Thần Dạ, không cần phải Vân tiên sinh, trẫm cũng muốn tự mình cảm thụ một chút căn cơ của ngươi sau khi chữa trị đến tột cùng là đáng sợ như thế nào!

Hoàng Đế cahamj rãi từ phía sau bàn đọc sách đi ra, trong thần sắc không có uy nghiêm, đều là một mảnh dữ tợn!

Thấy thế, mày kiếm của Thần Dạ nhảy lên, không khỏi cười nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, nếu như có gương mà nói, ngươi sẽ nhìn thấy ngươi bây giờ làm sao còn có nửa phần bóng dáng của hoàng đế?

- Hống!

Liền ở lúc lời nói của Thần Dạ vừa hạ xuống, một tiếng long ngâm thanh triệt hồi đãng, theo quyền đầu của Thần Dạ xuất ra, trong không gian ở trước người hắn có một bàng nhiên đại vật lớn nhỏ mấy trượng từ từ xuất hiện!

- Hoàng Đế bệ hạ, tất cả thiên tử trong thiên hạ đều tự xưng là Chân Long thiên tử, cũng không biết Chân Long này của Thần Dạ có thể nhập vào trong pháp nhãn của ngài hay không?

- Càn rỡ!

Hoàng Đế giận dữ, tay ở trong không gian nặng nề nắm chặt, một cỗ lực lượng cực đoan áp bách giống như cuồng phong dữ dội tuôn ra, chợt....

- Hống!

Lại là một tiếng long ngâm, trước người Hoàng Đế, cự long phân ly mà ra!

Tiếp theo, cự long xé rách không gian hướng về phía trước hung hăng đụng tới.

Long uy đi qua, không gian chấn động, vạn vật mặc cảm không bằng!

Song, long uy cố nhiên là long uy, lại không phải là chân long chi uy, cự long chỉ là một đầu giao long, ở trên dưới toàn thân đầu Chân Long có bạch tử quang mang nhàn nhạt kia, vẻn vẹn chỉ trong thời gian chốc lát liền bị Chân Long xuyên toa mà qua, bị sinh sôi đánh tan.

- Hoàng Đế bệ hạ, Giao Long thể của ngươi tuy đã đạt đến tầng thứ hai nhưng ngươi cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, chẳng bao giờ trải qua lịch lãm có máu cùng thời khắc sinh tử, chỉ riêng về lực lượng cơ thể thì như thế nào là đối thủ của ta?

Thần Dạ cười to, lòng bàn tay trọng kích trong không gian, Chân Long liền hóa thành một đạo thiểm điện không chút khách khí hướng tới Hoàng Đế dữ dội bắn xuyên qua.

- Lớn mật, chớ càn rỡ với bệ hạ!

- Chính là càn rỡ, ngươi lại như thế nào?

Trong không gian chợt hiện lên một đạo thân ảnh, nhưng đạo thân ảnh này còn chưa kịp làm gì, một đạo thân ảnh khác giống như u linh xuất hiện, khí tức bàng bạc liền đem đạo thân ảnh phía trước khóa lại, để cho người này chỉ có thể trở mắt nhìn Chân Long chi lực xông về phía Hoàng Đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.