Có lẽ thấy được nghi hoặc trong lòng Thần Dạ, Tử Huyên nói:
- Lúc ấy, ta cũng đã từng hỏi qua hắn, tại sao phải buông tha. . . .
- Hắn nói thế nào?
Thần Dạ liền vội vàng hỏi, hắn cũng rất muốn biết là vì sao, đồng thời
hắn từng chính tai nghe được Linh Nhi nói, nếu như bệnh của nàng tốt
hơn, như vậy, cha của nàng cũng sẽ không không cần nàng nữa.
Thần Dạ còn nhớ rất rõ ràng, lúc Linh Nhi nói ra lời kia, khát vọng
trong lòng nàng đã đủ để rung chuyển cả phương Thiên Địa này, đó là lòng tưởng nhớ của một đứa bé đối với phụ thân mình.
Thế nhưng người phụ thân này ra sao?
Nếu như, nếu như người nọ không có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, như vậy. . . . Thần Dạ lành lạnh cười, cái công đạo này, sớm muộn gì hắn cũng phải
hướng người nọ đòi lại mới được.
Tử Huyên bi tiếu:
- Đối mặt với chất vấn của ta, hắn cái gì cũng khong nói, cũng không
quay đầu lại rời đi, đến sau này, ta cũng không thể tìm được hắn nữa!
- Tâm địa quả thật đủ cứng rắn!
Đối cùng một chuyện, có lẽ có những người này sẽ làm ra cùng lựa chọn, nhưng ít ra hắn biết mình tuyệt đối không làm được.
Thần Dạ cười nhạt, chợt hỏi:
- Trong mấy năm nay, ngươi có từng nghĩ qua, một ngày kia gặp được hắn phải hỏi rõ ràng không?
- Có nghĩ, thực tế hai năm đầu, ta lúc nào cũng nhớ tới. Nhưng về sau?
Tử Huyên cười khẽ:
- Về sau ta nghĩ thông suốt, hắn đi lần này, cố nhiên là để lại cho mẹ
con chúng ta nỗi đau xót khó có thể phai nhòa, cũng khiến ta nhìn rõ một người. . . . Ta càng phải cảm tạ hắn, đã dạy cho ta biết thế nào là
kiên cường thật sự!
- Như thế tốt lắm.
Thấy Tử Huyên bình tĩnh, Thần Dạ cũng cười nói:
- Quên một người có lẽ rất khó, nhưng muốn được đối mặt với một người
lại càng thêm khó khăn. Ngươi bây giờ, không thể nghi ngờ đã nhìn rõ mọi chuyện, nếu Linh Nhi biết được thì nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.
- Như vậy, ngươi không vui sao?
Tử Huyên nhẹ nhàng cười cười, sẳng giọng.
Mỉm cười mị như tơ, phong tình đột nhiên xuất hiện khiến Thần Dạ lại
ngẩn ngơ. . . . Nhìn Thần Dạ không hề có sức chống cự, Tử Huyên lại cười cười, chợt nói:
- Hắn đi rồi, ta liền dẫn Linh Nhi về lại Khiếu Lôi Tông. Ngay từ đầu,
bọn hắn vẫn đối đãi ta như cũ, ta cho rằng, cuối cùng cũng được chút an
ủi, chưa từng nghĩ đến, bọn hắn trong lúc ta vừa trở lại đã có ý định
khác.
- Thần Dạ, ngươi có biết, Thánh nữ ý vị thế nào không?
Tử Huyên lạnh giọng cười nói:
- Mỗi một thời đại, đều có rất nhiều Thánh nữ và hậu tuyển Thánh tử,
cuối cùng nhất, quyết tuyển ra một gã Thánh nữ hoặc là Thánh tử trở
thành người thừa kế tông chủ, mà những người khác. . . .
Tử Huyên nhịn không được tức giận:
- Thánh tử còn đỡ một ít, dù sao cũng là nam tử, những đám người từng là hậu tuyển Thánh nữ nhất định phải tiếp nhận an bài trong tông, gả cho
người thế lực khác, mà cái an bài này không được phép ngươi phản đối,
nếu không, sẽ chết hoặc nhốt!
- Đây không phải là thông gia sao?
Thần Dạ thốt ra, lúc ở Đại Hoa Đế Đô Hoàng Thành, từng thấy qua rất
nhiều gia tộc làm những chuyện tương tự, thông qua quan hệ thông gia,
đổi lấy liên hệ giữa hai đại gia tộc, tiến tới lớn mạnh thực lực bản
thân .
Không nghĩ tới, trong thế giới tông phái cũng có chuyện như vậy xảy ra,
hơn nữa lại càng thêm tàn khốc, người không đồng ý, kết cục rõ ràng lại
bi thảm như thế.
Tử Huyên gật đầu lạnh lùng nói:
- Ta khi đó đã lập gia đình đã có con gái, đã mất đi tư cách thừa kế
tông chủ, cho nên bọn họ quyết định, để cho ta gả cho người khác!
- Không chỉ muốn tìm phương pháp phá giải Tiên Thiên chi độc cho Linh
Nhi, đây là một nguyên nhân lớn nhất khiến ta quyết định rời khỏi Khiếu
Lôi Tông.
- Ta tự nhận, coi như đã thấy qua nhân tình ấm lạnh, nhưng đám người Khiếu Lôi Tông này ngược lại làm càng thêm triệt để ah.
Thần Dạ Xùy~~ một tiếng, nói:
- Ngươi phải cảm tạ những người này, bằng không nói, cuối cùng sẽ có một ngày, lúc ngươi trở thành một thành viên trong bọn họ sẽ khiến vô số
người cừu hận mình cũng nên.
- Đúng vậy a!
Tử Huyên buông tiếng thở dài, nói:
- Khiếu Lôi Tông hiện giờ cũng không còn gì để ta lưu luyến nữa, sau này, ta sẽ không còn chút áy náy nữa rồi.
- Tiết Vô Nghịch kia thì sao?
Người này, Thần Dạ còn rất hiếu kỳ, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng còn
không phát giác, trên thực tế, đối với Tiết Vô Nghịch, hắn chung quy vẫn có chút ghen ghét.
Toàn bộ Khiếu Lôi Tông, ngoài sư phó ra thì chính là Tiết Vô Nghịch, Tử
Huyên đối với hắn tuy rằng có chút lãnh đạm, dĩ nhiên có ý cự tuyệt,
nhưng trong lòng nàng đối với Tiết Vô Nghịch cũng không ghét.
- Tiết sư huynh hắn, ta thật xin lỗi hắn.
Tử Huyên nói:
- Cho tới nay, trong lòng rất nhiều người đã cho rằng ta và hắn là một
đôi phi thường xứng đôi, mà Tiết sư huynh làm người khiêm tốn, cũng cực
kỳ săn sóc, không thể phủ nhận, dùng sự ưu tú và tính cách của ta ngày
đó, trong đệ tử trẻ tuổi cùng thế hệ chỉ có hắn là rất gần với ta.
- Bất quá, ta chỉ xem Tiết sư huynh như huynh trưởng, lại khiến cho
người khác đã hiểu lầm, có thể chính hắn cũng có chỗ hiểu lầm chăng.
Thần Dạ nói:
- Ta nhìn, giữa hai người các ngươi, không chỉ là hiểu lầm. . . .
- "Đúng vậy a, có hiểu lầm, cũng đều đã rõ ràng.
Tử Huyên thản nhiên nói:
- Lúc ấy ta phải rời khỏi Khiếu Lôi Tông, trước khi đi, đã từng gặp Tiết sư huynh một lần, cũng chỉ nói với mình hắn, mà lúc ta rời đi, bị các
trưởng lão cường lưu, nếu không có sư phó, chỉ sợ cũng không thể rời đi
rồi.
Chẳng biết tại sao, Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra, nói:
- May mắn ngày đó hắn bán rẻ ngươi, nếu không, chỉ cần hắn kiên định một ít, ngươi khi đó chính là lúc yếu ớt nhất, nói không chừng. . . .
- Nói không chừng cái gì?
Tử Huyên không khỏi liếc Thần Dạ, đột nhiên trong nội tâm thật cao hứng.
Mặc dù mình đã quyết định, trong quãng đời tương lai của hắn không phải ở cùng mình, bất quá, có thể lưu lại một chỗ trong lòng hắn cũng đã phi thường vui vẻ rồi. . . .
Sáng sớm ở Khiếu Lôi Tông, cũng không giống bình thường, ánh mặt trời
chiếu xuống, cả không gian trong sơn mạch đều hiện ra ngân sắc quang
mang nhẹ nhàng, gọi n khiến vừa nhìn liền biết nó ẩn chứa Lôi Đình chi
lực dồi dào.
Mà cho dù ở chỗ này, lúc Thần Dạ trông về phía xa Khiếu Lôi Tông cũng có thể chứng kiến, ngân sắc quang mang ở chỗ đó đặc biệt nồng đậm hơn,
trong mơ hồ, đã diễn biến thành màu tím rồi.
Chỗ đó, có lẽ chính là trên không Lôi Trì.
- Đứng lại, Đại trưởng lão có lệnh, trong mấy ngày này, hai người các ngươi không được rời khỏi đây.
Vừa ra khỏi tiểu viện, hơn mười đạo thân ảnh liền từ cách đó không xa
lướt nhanh đến, trong đó một người cầm đầu trầm giọng quát.
Nhìn qua những người này, Tử Huyên lạnh nhạt cười nói:
- Các ngươi nên biết, ta hiện giờ đã không quan tâm đến bất cứ người nào trong Khiếu Lôi Tông nữa rồi, nếu không muốn chết thì chớ cản đường!
- Lớn mật, trong Khiếu Lôi Tông há lại cho ngươi làm càn. . . .