- Tiểu tử chết tiệt!
Liễu Tông Thần không khỏi tức giận mắng một tiếng, dốc hết toàn bộ tinh thần, năng lượng thải luyện bàng bạc, xé rách phía chân trời, đánh tới những lôi điện màu đen kia.
Lực lượng đáng sợ đối oanh phía chân trời, ước chừng cả ngàn trượng, năng lượng rung động như nước gợn nhộn nhạo lan ra, lập tức, ngay cả không gian cũng vào lúc này trở nên vặn vẹo, bất luận một chút lực lượng lộ ra nào cũng đủ để lập tức san bằng phiến sơn mạch này thành bình địa rồi.
Nhìn Liễu Tông Thần, ánh mắt Thần Dạ dần qua trở nên rét lạnh, đây chỉ là đợt Thiên Phạt lôi kiếp thứ hai, nhưng uy lực so với đạo thứ nhất không biết đã cường đại hơn bao nhiêu lần, tăng thêm số lượng như thế, mặc dù tên kia thâm bất khả trắc, nhưng lúc này Thần Dạ cũng cảm thấy vẻ ngưng trọng và cố hết sức của Liễu Tông Thần.
Một đoạn thời khắc, lúc một lớp lôi điện màu đen sắp sửa biến mất thì Thần Dạ đột nhiên quát nhẹ:
- Thiên Đao, chuyển lực lượng của ngươi cho ta mượn!
Tiếp theo đó, hai đồng tử Thần Dạ, tóc tai đều một mảnh xám trắng, mà cùng lúc đó, một thân tu vị của hắn cũng điên cuồng tăng vọt, đạt đến Hoàng Huyền đỉnh phong chi cảnh.
Bách Chiến Quyết đại thành, dù cho còn không đạt được Ngọc Long khung xương, mượn lực lượng Thiên Đao cũng không còn mang đến cho Thần Dạ tổn thương cực lớn như lúc trước nữa.
- Bát hoang ** trảm.
Một đạo đao mang đáng sợ lớn cả mấy trăm trượng lóe ra hào quang sáng chói, bắn nhanh mà ra, sau khi xé rách phía chân trời liền ầm ầm chém xuống Liễu Tông Thần lúc đang kiệt lực.
- Đáng giận.
Cảm ứng được đao mang tới gần, dùng năng lực của Liễu Tông Thần lúc này tóc gáy toàn thân tóc cũng dựng đứng, ngay cả thời gian điều tức cũng không có, năng lượng còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể toàn bộ bạo tuôn ra, ở phía trước thân thể hóa thành một đạo năng lượng bình chướng không thể phá vỡ.
Phanh.
Dưới đao mang, phương bình chướng năng lượng cường hãn kia cũng trùng trùng điệp điệp run lên, chợt, trong trùng kích như cuồng phong, một đạo khe hở rất nhỏ từ trên bình chướng rất nhanh lan tràn ra.
Răng rắc.
Thanh âm rất nhỏ vang vọng, năng lượng bình chướng cường đại kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng vỡ vụn, mà đao mang kia cũng lập tức tiêu tán không thấy đâu nữa.
Mặc kệ Liễu Tông Thần kiệt lực thế nào, cũng mặc kệ tu vị Thần Dạ hiện giờ bạo tăng bao nhiêu, một đao kia có thể làm được loại tình trạng này đã là khó tưởng rồi.
Tuy rằng chỉ mới phá vỡ bình chướng, nhưng lực lượng trùng kích kia Liễu Tông Thần đã không có cách nào hóa giải hết toàn bộ, sau khi năng lượng bình chướng vỡ vụn ra, một miệng lớn máu tươi cũng lập tức phun ra ngoài.
Khuôn mặt hắn lập tức trắng bệch, Liễu Tông Thần chợt cũng cực kỳ rõ ràng, lực lượng mình lưu lại trong cơ thể Liễu Hàn Song tuy rằng vẫn còn, nhưng chút lực lượng còn lại này đã không đủ để hắn làm chuyện mình muốn rồi.
Thiên Phạt lôi kiếp kia bao phủ cả phương Thiên Địa, xu thế ngang nhiên, khiến cho ở mặt chiến trường khác, mấy Hoàng Huyền cao thủ của Liễu chi nhất tộc tất cả đều chế trụ khí tức bản thân, sợ bị Thiên Phạt lôi kiếp kia cảm ứng được.
Mà giờ khắc này, lúc bọn hắn nhìn thấy thân ảnh vô cùng cường đại trong mắt bọn hắn kia lại trở nên chật vật như thế, tuy đây là do Thiên Phạt lôi kiếp nhưng vẫn khiến mọi người rất khiếp sợ...
Mặc dù mượn nhờ Thiên Phạt lôi kiếp chi uy, nhưng các cao thủ Liễu chi nhất tộc ở đây, kể cả Võ Vô Lăng kia đều tự nhận nếu đổi thành bọn hắn thì tuyệt đối không cách nào tính toán được tinh chuẩn như thế.
Bọn hắn còn chưa từng thấy qua người nào có thể dùng Thiên Phạt lôi kiếp như thủ đoạn công kích
Người trẻ tuổi này có thể làm được điểm này quả thật là đáng sợ.
Võ Vô Lăng gần đây luôn cẩn thận cũng không nhịn được trong lòng lộ ra cảm xúc sợ hãi, địch nhân trêu chọc lần này có lẽ trong tương lai sẽ trở thành đại địch số một của Liễu chi nhất tộc.
Bởi vì hiện giờ mặc dù là Liễu Tông Thần cũng đã không cách nào chém giết được người này, thủ đoạn mà hắn thể hiện ra khiến người cực kỳ sợ hãi, không ai nghĩ tới kết quả cuối cùng nhất sẽ là như thế này
Tử Huyên trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, chợt trong đôi mắt đẹp dịu dàng trở nên vô cùng rét lạnh, giết Liễu Hàn Song khủng bố thì không cách nào làm được, nhưng những người khác thì dễ hơn nhiều, nhất là Dịch Trọng lão ma. . . .
Cảm nhận được ánh mắt quăng qua, trong lòng Dịch Trọng lão ma phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, nhưng chợt đã thấy đạo thân ảnh xinh đẹp kia vậy mà như ảnh tùy hình theo tới.
- Ngươi muốn làm gì?
Đến lúc này Dịch Trọng lão ma không còn trấn định được nữam một khi người Liễu chi nhất tộc rút đi, vậy thì. . . . Dịch Trọng lão ma cũng không cho rằng dưới loại cục diện này mà lão gia tử của Liễu Hàn Song sẽ nhớ đến dẫn hắn cùng rời đi.
Trong tầng mây khổng lồ phía chân, lôi điện màu đen vẫn còn tiếp tục hội tụ lấy. . . .
- Tiểu tử!
Liễu Tông Thần cưỡng chế máu tươi sắp phun ra nghiêm nghị nói:
- Lão phu nhớ kỹ ngươi rồi, không bao lâu nữa lão phu sẽ đích thân đến tìm ngươi, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ còn vận may như hôm nay!
Nghe vậy Thần Dạ cười nói:
- Không hổ là cao thủ của Liễu chi nhất tộc, rõ ràng cam lòng vứt bỏ thể diện xám xịt chạy về, nếu vậy thì cũng đừng ra những ngoan thoại này nữa, bổn thiếu gia cũng không phải dễ bị hù, còn có nếu ngươi không đi nữa thì Liễu Hàn Song có lẽ sẽ phải bỏ xác ở đây đấy!
Dù cho có Thiên Phạt lôi kiếp hỗ trợ thì trong lòng Thần Dạ vẫn rõ ràng, nếu như Liễu Tông Thần quyết định muốn đi thì cũng không thể lưu được Liễu Hàn Song, hôm nay như vậy cũng đủ rồi.
Lần nữa tương kiến
Thần Dạ nghiêm nghị cười, Liễu Tông Thần cho dù vô cùng cường đại nhưng cũng không phải không có biện pháp ứng đối, đừng nói thời gian đầy đủ, chỉ cần hôm nay bổn mạng hồn phách thành công bước vào Đăng Đường chi cảnh thì chẳng những bổn mạng hồn phách chính là Thần Dạ hắn mà bản thân cũng sẽ có biến hóa người khác không cách nào đoán trước.
Biến hóa này cũng đủ khiến Thần Dạ tự ngạo rồi.
- Tốt, rất tốt
Liễu Tông Thần giận dữ cười to:
- Lão phu nhất định sẽ cho ngươi biết đắc tội Liễu chi nhất tộc ta sẽ có hậu quả thế nào.
Hắn thân khẽ động, liền nhanh như tia chớp lướt về phía chân trời, lập tức bầu trời mở ra, thân thể Liễu Hàn Song tiếng vào trong khe hở không gian thoáng cái biến mất không thấy gì nữa
Thấy thế Võ Vô Lăng cũng không không còn lòng tái chiến nữa, thả người lướt đi, cũng rất nhanh tiến vào trong đạo khe hở không gian đó, về phần những người khác. . . .
- Liễu đại nhân, Vũ đại nhân cứu ta, cứu ta
- Hộ chủ bất lợi chết chưa hết tội.
Một đạo thanh âm lạnh lùng từ trong cái khe kia rõ ràng truyền qua, chợt thanh âm biến mất, khe hở kia cũng cùng nhau biến mất không thấy gì nữa
Âm thanh lạnh như băng khiến cho Dịch Trọng cùng với mấy Hoàng Huyền cao thủ của Liễu chi nhất tộc không khỏi như rơi vào trong hầm băng, dĩ nhiên lại bị vứt bỏ như vậy.