Đế Quân

Chương 1416: Chương 1416: Chúng Thần Chi Thần. (2)




Nhưng không qua bao lâu Thần Dạ thanh tỉnh lại, nhìn Tà Đế nói:

- Cả đời ngươi theo đuổi là siêu việt thiên đạo, sau đó nắm trong tay, hiện giờ ngươi còn kém một bước cuối cùng, mà một bước này là Hỗn Độn lực, bây giờ ngươi dư định thu đi Hỗn Độn lực trên người chúng ta?

- Có Hỗn Độn lực mới có tuyệt đối nắm chắc chiến thắng thiên đạo, nhưng điều này còn xa xa không đủ, Hỗn Độn lực trên người ngươi cùng Tử Huyên cô nương chưa đủ…

- Uy lực không đủ?

Hai mắt Thần Dạ rét lạnh:

- Ngươi còn muốn nhiều hơn?

Chỉ một câu này Thần Dạ hiểu được không chỉ là mình cùng Tử Huyên, Hỗn Độn Thể của Linh nhi cũng là điều mà Tà Đế ngấp nghé.

Tà Đế cười nói:

- Có thể lấy được Hỗn Độn lực không chỉ có ngươi cùng Tử Huyên cô nương…Hơn nữa nếu trực tiếp lấy Hỗn Độn lực, uy lực không đủ, bổn đế cần một loại phương thức khác lấy chúng nó.

- Nếu bổn đế muốn đạt được tâm nguyên còn cần sự hỗ trợ của hắn, vô số năm trôi qua hiện tại hắn cũng nên xuất thế!

Dứt lời thân ảnh Tà Đế đã xuất hiện giữa không trung, một cỗ ba động ngập trời điên cuồng thổi quét ra, sau đó tràn về một phương hướng.

Nhưng chỉ một lát sau ở phương hướng kia đột nhiên xuất hiện một cỗ chân khí không kém hơn Tà Đế, như có như không ẩn hiện trong hư không, tựa hồ muốn ngăn cản ba động của Tà Đế.

Nhưng cuối cùng không thể ngăn cản được, chỉ nháy mắt thiên địa bắt đầu chấn động, không trung như vỡ vụn hỏng mất, từng khe hở màu đen như có ma khí vô tận nhộn nhạo tán ra, ngay lập tức tràn ngập khắp không gian.

Thần Dạ cau mày, ma khí kia có chút xa lạ, nhưng cảm giác quen thuộc đến từ sâu trong linh hồn lập tức nổi lên trong lòng hắn.

Đó là chân khí thuộc về Chúng Thần Chi Thần!

- Thần Dạ!

Tử Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nói:

- Chúng ta đồng sinh cộng tử!

- Phụ thân, mặc kệ cha ở đâu, con cùng mẹ đi cùng cha.

Linh nhi cũng lập tức nói.

Thần Dạ lắc đầu, nhìn ma vân dần dần hội tụ chân trời, nghiêm mặt nói:

- Hai người phải đáp ứng ta, hai người tuyệt đối không thể có việc.

- Thần Dạ…

Thần Dạ trầm giọng nói:

- Mục tiêu lớn nhất của Tà Đế chính là ta, điểm này mọi người rõ ràng. Cho nên ta không thể tránh né, mọi người còn có cơ hội. Ta biết nếu mọi người trơ mắt nhìn ta rời đi sẽ rất khó chịu, nhưng nếu hai người cùng đi với ta, phụ thân mẫu thân, lão gia tử bọn họ còn ai đi an ủi?

- Trong thế giới này, ngoại trừ hai người những người khác dù dùng cả đời cũng không có cơ hội đánh bại Tà Đế, chẳng lẽ hai người muốn nhìn thấy cuộc sống của Diệp Thước bọn họ từ nay về sau luôn ở trong thống khổ hay sao?

- Tử Huyên, đáp ứng ta, mang theo Linh nhi sống cho tốt, nếu thời gian chưa đủ, cứ tiếp tục chờ đợi, đừng gấp, mà hai người cứ yên tâm, ta nhất định ở một thế giới khác chờ hai người đưa ta rời đi, sau đó một nhà sum họp!

Nói xong thân ảnh Thần Dạ biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở gần Tà Đế, ánh mắt nhìn nơi xa.

- Mẹ, chúng ta thật sự phải nghe theo lời phụ thân sao?

Thần sắc Tử Huyên đau xót không thôi, nhưng chỉ có thể nói:

- Thần Dạ nói không sai, chúng ta đều đi rồi, gia gia nãi nãi của con cùng thái gia gia làm sao bây giờ? Không ai có thể báo thù cho chúng ta, Diệp Thước bọn họ làm sao vượt qua bao năm tháng dài lâu? Chúng ta làm sao còn có cơ hội sum họp lần nữa?

- Nhưng mà mẹ, với khả năng của Tà Đế như thế nào cho chúng ta thoát đi?

Linh nhi có chút sốt ruột.

Nghe vậy Tử Huyên cười tự tin, nói:

- Dù Tà Đế vô cùng cường đại, nhưng hắn không có Hỗn Độn lực, trong điểm này chúng ta đã chiếm ưu thế. Mượn nhờ Hỗn Độn lực cùng không gian của mẹ, nói vậy có thể lấy được một đường sinh cơ.

Nói tới đây ánh mắt Tử Huyên nhìn Thần Dạ, nụ cười thêm sáng lạn:

- Muội yêu huynh như thế, huynh nói rất đúng, chúng ta có thể sum họp một lần nữa, nhưng muội làm sao nhẫn tâm cho huynh đợi thêm vô số năm lâu? Phải đợi cũng là chúng ta ah!

- Phụ thân, cha cùng mẹ thật không dễ dàng mới đi tới hôm nay, nữ nhi sẽ ở một thế giới khác chúc phúc hai người, có thể vĩnh viễn hạnh phúc. Nhưng nữ nhi không được tận mắt nhìn thấy tiểu đệ cùng tiểu muội sinh ra, nhưng không sao, bởi vì nữ nhi biết có một ngày cha mẹ sẽ mang theo đệ muội đến đón nữ nhi, nữ nhi chờ mọi người!

Xa xa phía chân trời ma vân càng thêm dày đặc, tới cuối cùng đã bao phủ cả một vùng trời.

Lúc này ma vân bắt đầu di động, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến bầu trời Bắc Vọng sơn.

Ma vân tản ra, mấy đạo thân ảnh phá không mà hiện!

Mấy đạo thân ảnh kia cả Thần Dạ cũng cảm thấy vạn phần quen thuộc.

Hai bên chính là Tử Kim Song Dực Sư, dù đã hóa thành hình người nhưng dưới áp lực cường đại của Tà Đế, khí thế hung hãn không tự chủ được tản trong hư không, làm Thần Dạ không cách nào quên mất.

Người ở giữa bên phải Thần Dạ cũng không xa lạ, chính là Cửu Anh Vương!

Người bên trái vẫn bộ dáng lão giả, nhìn qua có chút yếu đuối, chính là Chúng Thần Chi Thần!

Một nhóm bốn người, nhìn như số lượng ít ỏi, nhưng mặc dù là Thần Dạ cũng cảm thấy phi thường đáng sợ.

Năm đó ở trong Chúng Thần Chi Mộ mặc dù Tử Kim Song Dực Sư rất cường đại, nhưng nghĩ tới nhiều nhất chỉ tới cảnh giới tôn huyền!

Hiện tại tu vi của Tử Kim Song Dực Sư không đạt tới cảnh giới thành đế, nhưng đã mạnh hơn Thành Tự Tại, đã tới bán đế đỉnh, chỉ cần nửa bước đã tới thành đế.

Cửu Anh Vương đã tới cảnh giới thành đế đỉnh, chỉ sợ ngoài Thần Dạ cùng Tử Huyên chỉ có Huyền Lăng mới có thể có chút nắm chắc đánh thắng!

Về phần Chúng Thần Chi Thần, trong cảm giác của Thần Dạ cũng như Tà Đế, khó trách thi triển thủ đoạn cho tới bây giờ Thần Dạ dù được Tà Đế nhắc nhở cũng không thể phát hiện.

- Đã lâu không gặp.

Nhìn Chúng Thần Chi Thần, Tà Đế cười nói.

Chúng Thần Chi Thần gật đầu, cũng cười nói:

- Đích xác đã lâu không gặp, tính thời gian, ha ha, thời gian ở chỗ chúng ta chỉ là bài trí.

- Bài trí, ân, dùng thật chuẩn xác!

Ngừng một chút, Tà Đế tiếp tục nói:

- Nhiều năm trôi qua hôm nay bổn đế mạnh mẽ kéo ngươi ra khỏi Chúng Thần Chi Mộ, ngươi hẳn hiểu được dụng ý của bổn đế là gì?

- Tự nhiên là biết, ta và ngươi cũng không phải mới nhận thức ngày đầu tiên.

Chúng Thần Chi Thần bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:

- Nhưng hiện tại ngươi dùng từ “Đế” đến xưng hô chính mình, không khỏi quá cuồng vọng một ít đi?

Nghe vậy Tà Đế lạnh nhạt nói:

- Mặc kệ đến cuối cùng là thành hoặc bại, con đường võ đạo trong trời đất vô số thế giới chính vì bổn đế mà sinh, dù bổn đế chưa xưng vương, nhưng vẫn thừa nhận được chữ này!

Chúng Thần Chi Thần cũng không phản bác những lời này, sau một lúc im lặng, nói:

- Xem ra lần này ngươi thật chuẩn bị xong rồi?

- Nếu như không phải như thế, bổn đế sao có hành động lớn như vậy? Việc năm đó bổn đế vẫn không quên, đạo lý ngã một lần bổn đế hiểu được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.