Đạo lý này không người nào là không rõ ràng.
Ở trong hỗn loạn như vậy hẳn là khiến cho người ta quên mất lôi trì,
trên bầu trời lôi trì sắc trời biến hóa tự nhiên bọn họ lại càng thêm
không cảm ứng được, những tử vong vị đạo kia nguyên bản ở trong không
gian bị bọn họ rõ ràng cảm thấy được cũng không biết bắt đầu từ khi nào, phảng phất giống như nhận lấy dẫn dắt hóa thành rung động, từng vòng
lướt trở về lôi trì...
- Oanh!
Lại là một lần đụng vào nhau kinh thiên động địa, không gian ngưng cố
kia cho dù là ba người Đại trưởng lão dùng hết toàn lực duy trì, nhưng ở dưới lôi nhật khổng lồ không ngừng oanh kích, đạo khe hở kia đã từ từ
mở rộng.
Không quản ba người bọn họ hiện tại thúc dục như thế nào cũng là không thể để cho cái khe kia tu bổ trở lại.
Hơi chút để cho người ta có chút an lòng chính là Tử Huyên ở đối diện,
trạng thái của nàng thoạt nhìn so sánh với ba người phải càng thêm thảm
thiết, lôi đình lực đối với nàng mà nói tuy là có cảm giác thiên sinh,
nhưng thân thể phàm thai lại có thể nào một lần lại một lần tiếp nhận bá đạo đồng dạng?
- Hắc hắc... Khụ khụ!
Trong miệng Đại trưởng lão lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thần sắc của nàng cũng là trong dữ tợn xen lẫn vẻ đắc ý:
- Tiện nhân, ngươi muốn chống đỡ không nổi đi? Lão thân đợi đúng là cái
thời khắc này, khi ngươi không còn bất kỳ khí lực nào nữa, tiện nhân,
lão thân sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đau đến không muốn sống, cái gì gọi là thân bất do kỷ...
- Hắc hắc, ngươi ở Khiếu Lôi tông nhiều năm như vậy, chắc hẳn cho tới
bây giờ cũng chưa tiếp xúc đến cái gì gọi là mùi vị của sưu hồn đi? Rất
nhanh, lão thân liền sẽ khiến cho ngươi tự thân thể nghiệm.
Nghe đến mấy lời này, thần sắc của Tử Huyên khẽ rung động một chút, bất quá càng thêm kiên định!
Sau một khắc, lôi nhật khổng lồ gào thét trong trời cao, nhưng chỉ cần
là võ giả đều có thể cảm ứng được lôi nhật hôm nay tựa hồ nhiều hơn một
chút bất đồng.
- Tử Huyên sư muội, không nên!
Một mực ở nơi xa, Tiết Vô Nghịch phảng phất như người ở ngoài cuộc đột
nhiên lên tiếng hô to, nhìn thấy Tử Huyên đều không để ý tới, vẻ mặt của Tiết Vô Nghịch càng thêm trắng bệch, cư nhiên không để ý đến trong khu
vực này tràn ngập năng lượng hỗn loạn đủ khiến cho hắn trọng thương,
thân hình vừa động dữ dội lướt mà vào.
- Tiết sư huynh, ngươi đừng tới đây, cho dù ngươi đi vào cũng là không ngăn cản được.
Tử Huyên hững hờ nói, lôi nhật khổng lồ càng bá đạo thêm mấy phần, đồng
thời cũng là có nhiều tia tử khí quanh quẩn ở bên trong, cái kia để cho
người ta cảm ứng được có đáng sợ dị thường.
Mà những tử khí này Tiết Vô Nghịch rất rõ ràng, đó là thời điểm tự thiêu đốt hồn phách mới có thể phát ra khí tức như vậy, điều này cũng có ý
nghĩa sau khi hồn phách hoàn toàn thiêu đốt, tuy là nhận được thực lực
vượt xa mấy lần, nhưng trả giá cũng là...
Cước bộ của Tiết Vô Nghịch đột nhiên ngừng lại, nhìn Tử Huyên ở nơi xa, tức giận quát lên:
- Tại sao? Liền vì người thiếu niên kia ngươi lại có thể để cho chính
mình hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất ở trong thiên địa sao?
Cái giá này thật sự quá lớn, lớn đến vô số người tình nguyện chết đi
cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì làm như vậy liền đại biểu mất đi tất
cả hi vọng!
- Đúng vậy a, ta nguyện ý, vì hắn làm bất cứ chuyện gì ta cũng nguyện ý!
Vừa nhắc tới Thần Dạ, thần sắc của Tử Huyên lập tức nhu hòa lại, giống
như là thiếu nữ nhà bên, có chút xấu hổ, có chút vui mừng...
- Nhưng mà, tại sao?
Vừa thấy vẻ mặt như vậy của Tử Huyên, lửa giận trong lòng Tiết Vô Nghịch phảng phất giống như núi lửa phun trào, nhiều năm trước vì một người
khác, nàng cũng là liều lĩnh mà trả giá, mà hôm nay lại là giống như
trước!
Tại sao? Chẳng lẽ trong lòng nàng, chính mình liền không có một điểm địa vị cùng chỗ đáng giá cho nàng nhớ thương?
- Nếu như bọn họ đều tốt như vậy, vì cái gì sẽ phải để cho ngươi giao ra lớn như vậy, tại sao ở thời điểm ngươi gian nan nhất bọn họ cũng không
xuất hiện?
Tiết Vô Nghịch rống giận:
- Tử Huyên, ngươi nói cho ta biết đây là vì cái gì?
Chất vấn của Tiết Vô Nghịch khiến cho thần sắc của Tử Huyên lại một lần nữa run rẩy...
Nhưng nàng rất rõ ràng cảm xúc của tâm thần biến hóa chính mình không phải là bởi vì người trước kia, mà là vì Thần Dạ!
Nhìn Tiết Vô Nghịch, Tử Huyên nhẹ giọng cười nói:
- Tiết sư huynh, hắn gọi là Thần Dạ!
- Ta quản hắn gọi là Thần Dạ hay cái khỉ gió gì, cho dù hắn là thiên
vương lão tử cũng không có tư cách để ngươi trả giá như vậy, Tử Huyên sư muội, không đáng giá, không đáng giá!
- Đáng giá đấy!
Tử Huyên ôn nhu cười nói:
- Tiết sư huynh, ngươi cũng đã biết lúc đầu Linh nhi chính là trúng Tiên thiên chi độc, ngươi lại biết rõ không, nếu như loại độc này không giải được, mạng của Linh nhi nàng không quá mười năm!
- Ngày đó vì cứu Linh nhi, ta chỉ có thể rời khỏi Khiếu Lôi tông...
Tiết Vô Nghịch nhất thời ngây dại:
- Thì ra là ngày đó, là ta sai lầm rồi!
Nghe vậy Tử Huyên lắc đầu cười:
- Du lịch thế gian mấy năm, nếm hết mọi khổ nạn, ta chỉ là vì tương lai
của Linh nhi. Song, cho dù ta bỏ qua mạng của mình, ta cũng không cứu
được Linh nhi, Tiết sư huynh, ngươi cũng đã biết những năm gần đây ta cơ hồ mỗi một ngày đều ở trong sống không bằng chết mà vượt qua.
- May mà trời xanh thương tiếc mẹ con chúng ta, Thần Dạ xuất hiện. Hắn
không để ý tới sinh tử chính mình mà cứu Linh nhi, hắn cam kết cấp cho
Linh nhi một cái tương lai mới, hắn đối với Linh nhi giống như là chính
mình sinh ra...
Tử Huyên rưng rưng cười:
- Có lẽ những người khác sẽ cho rằng hắn bất quá là coi trong dung mạo
của ta mới làm như vậy, nhưng Tiết sư huynh, ngươi nói đi, hắn cần cái
này sao?
Tiết Vô Nghịch lắc đầu, lấy thiên phú tu luyện mà người thiếu niên kia
bày ra, đợi một thời gian, quyền thế, địa vị... Cái gì cần có đều có,
còn sợ bên cạnh không có nữ tử tuyệt sắc sao?
Nếu như không phải chân tâm thật ý, những thứ khác không nói, chuyến đi
Khiếu Lôi tông, người thiếu niên này tuyệt đối sẽ không cùng theo tới
đây.
Mà Tiết Vô Nghịch càng thêm không cách nào tưởng tượng đến, hóa giải
Tiên thiên chi độc, người thiếu niên lại bỏ ra cái giới như thế nào, tự
vấn lòng mình, nếu như đổi lại là chính mình còn nguyện ý trả giá như
vậy sao?
Tâm của mình cho tới bây giờ đều là đặt ở trên người nàng, điểm này bất
luận kẻ nào đều không thể chất vấn, song ở tám năm trước chính mình đúng là vẫn còn bán đứng nàng một lần.
Mặc dù có lý do giải thích nhưng là cũng chứng minh được kiên định của mình cũng không phải là triệt để như vậy?
- Hắn là chân tâm đối đãi với chúng ta, cho nên vì hắn, cho dù muốn vĩnh đọa luân hồi, ta cũng không lùi bước chút nào!
Đáy lòng Tiết Vô Nghịch bỗng nhiên run rẩy, vội nói:
- Sư muội! Hắn cũng không nhất định sẽ chết, ngươi cần gì phải làm ra hành động như vậy chứ?