Đế Quân

Chương 1166: Chương 1166: Dạ Minh. (2)




Bọn hắn đều im lặng chờ đợi ở đây, những người khác sao dám có nửa câu oán hận, mà đối với đạo thân ảnh kia, người ở chỗ này cũng không có bất kỳ kháng cự gì, nàng, có tư cách để bọn hắn chờ đợi.

Liệt Nhật dần dần treo trên không trung, mọi người dưới hào quang nóng rực chiếu sáng, vẻ kiên nghị trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng.

Ở cuối quảng trường, dưới cung điện nguy nga, Huyền Lăng công chúa, Trường Tôn Nhiên, U Nhi tam nữ cũng lẳng lặng đứng vững, so sánh với vẻ yên tĩnh của mọi người, trong mắt tam nữ các nàng ngẫu nhiên ngẫu nhiên sẽ lộ ra sát cơ sâm lãnh, thậm chí là khát vọng.

Tam nữ đều biết rõ, hôm nay sẽ hoàn thành chuyện gì, mà sau khi hoàn thành các nàng về sau phải làm những gì.

Tuy rằng về sau, sắp sửa gặp phải sẽ khiến người càng thêm khó thừa nhận, nhưng trong mắt ba nữ tử tuyệt sắc cũng không lộ ra chút áp lực, bởi vì, đối tượng mà các nàng phải trả giá chính người các nàng thương yêu nhất.

Vì Thần Dạ, các nàng vô oán vô hối, dù có vì vậy mà rơi xuống Hoàng Tuyền Địa Ngục.

- Tử Huyên cô nương đến!

Trên đỉnh núi cao ở xa xa, hai đạo thân ảnh lướt đến nhanh như như thiểm điện, tóc dài trắng xóa kia lộ ra càng thêm chói mắt, càng thêm khiến người giật mình.

Chính giữa bọn người Huyền Lăng công chúa có một phương Vương Tọa cực lớn, Tử Huyên nhẹ ngồi trên đó, đôi mắt dễ thương chậm rãi nhìn quét qua mọi người ở đây, lập tức nói:

- Hôm nay là vì cái gì, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, hiện giờ, ta lại hỏi một câu, nếu có người trong lòng không muốn thì mau lập tức rời đi, ta tuyệt không có bất kỳ cử động ngăn trở nào cả.

- Cô nương yên tâm, chúng ta thề chết theo.

Sau lưng bọn người Thiên Nhàn, thanh âm đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời.

Đối với cử động của Tử Huyên, trong lòng đám người Thiên Nhàn có lẽ sẽ có một chút khó chịu, dù sao làm như vậy, không thể nghi ngờ là đã đẩy mọi người ở nơi này lên đầu sóng ngọn gió.

Đương nhiên, Thiên Nhàn bọn hắn trong lòng không thoải mái cũng không phải là loại tùy tiện này của Tử Huyên, mà là cái mà Tử Huyên gọi là quân lâm thiên hạ.

Đó là trực tiếp lặp lại lời Thần Dạ năm đó từng nói trong Thiên Nhất Môn.

- Ta nếu có nỗi lo về sau, có lẽ không cần Tà Đế Điện, ta sẽ biến thành Tà Đế Điện chi chủ thứ hai.

Hiện giờ Thần Dạ không ở đây, Tử Huyên vì Thần Dạ lại bước tiếp trên con đường đó.

Nhưng mà, bọn hắn lại không dám phản bác, một chút cũng không dám.

Mà những người khác lại không hề có chút cố kỵ, vô số người kia, có người khâm phục Thần Dạ và Tử Huyên, càng nhiều nữa là hảo hữu sinh tử Thần Dạ kết giao lúc lịch lãm rèn luyện ở Đông Vực và Bắc Vực, vì Thần Dạ, bọn hắn cũng có thể cam tâm trả giá, dù cho phía trước chính là núi đao biển lửa.

- Tử Huyên bái tạ mọi người.

Lúc nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt chậm rãi đảo qua bọn người Thiên Nhàn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Đám người Thiên Nhàn đều là Thiên Nhàn cao thủ, khoảng chừng hơn hai mươi người, đây là một cổ lực lượng khổng lồ, nếu có thể khiến bọn hắn toàn lực giúp đỡ không hai lời thì sẽ là một trợ giúp rất lớn đối với thế lực.

Nhưng, nếu như trong lòng đám người Thiên Nhàn không thư thái, chẳng phải tình nguyện, vậy thì Tử Huyên thà rằng bọn hắn lập tức rời đi.

Cổ lực lượng cường đại này nếu quy tâm chính là lợi khí không gì sánh kịp, bằng không thì chính là một tai họa cực lớn.

Cho nên, lúc không cách nào xác nhận được thì Tử Huyên tình nguyện về sau gian nan một ít, cũng không muốn mang theo cổ lực lượng đáng sợ này bên người.

Trông thấy ánh mắt Tử Huyên quăng đến, bọn người Thiên Nhàn đều bất giác cười khổ, bọn hắn đã già thành tinh, sao không hiểu ý tứ trong đó chứ?

Sau khi trầm mặc một lát, mọi người liếc nhau một cái, Thiên Nhàn chợt trầm giọng nói:

- Tử Huyên cô nương thỉnh cứ việc phân phó, bọn người lão phu đã lưu đến hiện giờ, vậy thì không có tâm tư gì nữa rồi.

Tử Huyên hiện giờ đã có tư cách khiến bọn hắn đối đãi ngang hàng, cũng khiến cho bọn hắn không cách nào khinh thường, tương lai của nàng chắc chắn sẽ vượt qua tất cả mọi người.

- Đa tạ chư vị tiền bối.

Tử Huyên liền ôm quyền, lại lần nữa nhìn về phía mọi người, nói:

- Ta muốn quân lâm thiên hạ, ta muốn vì Thần Dạ quân lâm thiên hạ, cho nên, thế lực này bởi vì Thần Dạ mà xuất hiện, bởi vì hắn mà tồn tại, bởi vậy đặt tên là Dạ Minh.

- Dạ Minh.

Tâm thần tất cả mọi người đều lắc lư, mỗi người đều rõ ràng, ý nghĩa tồn tại của thế lực này, cùng tiếp theo vinh quang mình phải kiên trì là gì.

Sau một lát, từng đợt thanh âm như sóng vang vọng khắp Thiên Địa.

- Dạ Minh, Dạ Minh.

- Chúng ta, bái kiến minh chủ đại nhân.

Tử Huyên nhàn nhạt phất tay, nói:

- Dạ Minh đã lập, tự nhiên, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Dạ Minh ta cũng không có quá nhiều khuôn sáo, cũng không có quá nhiều trói buộc, chỉ có một điểm, trung tâm như một, nếu như có người có mang nhị tâm, đến lúc đó, đừng trách ta không niệm tình cũ ngày xưa.

- Vâng, nguyện theo minh chủ, chinh chiến tứ phương.

Trong lòng mọi người lập tức vô cùng nghiêm nghị, bởi vì Thần Dạ, Tử Huyên trong vòng một đêm tóc hóa trắng, trong nội tâm thừa nhận thông khổ cực độ, tất cả mọi người đều rõ ràng, trong tương lai ai dám phản bội Dạ Minh và Tử Huyên, vậy thì hạ tràng của hắn sẽ cực kỳ thê thảm.

- Trường Tôn cô nương, tiếp theo nói cho mọi người biết chúng ta muốn làm gì đi!

Tử Huyên chợt nói với Trường Tôn Nhiên.

Trường Tôn Nhiên nhẹ gật đầu, còn chưa bắt đầu gì, rất nhiều Thiên Nhàn cao thủ dùng Tử Huyên cầm đầu, sắc mặt lập tức khẽ biến đổi, nháy mắt qua đi, bọn người Huyền Lăng công chúa cũng đã cảm ứng được.

Xa xa phía chân trời, đột nhiên có từng đạo khí tức nhanh chóng truyền qua, xu thế cường đại tản mát ra cũng không hề dưới Tử Huyên.

- Quả nhiên là có người đến.

Tử Huyên lạnh nhạt cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười kia, có ẩn hàm lấy sát ý lạnh thấu xương, khiến cho không gian, phảng phất cũng trở nên mơ hồ xuống.

Thiên Nhàn thầm than một tiếng, đang muốn nói gì đó đã bị Yên sơn lão nhân kéo lại, rồi sau đó, hắn nói khẽ:

- Thiên Nhàn lão nhân, chúng ta muốn làm đấy, là chuyện của chúng ta, không có khả năng đều áp đặt ở trên người người khác được, đừng nói Thần Dạ đã mất, mặc dù hắn vẫn còn, đám người Tử Huyên muốn làm chuyện gì, cũng không phải chúng ta có khả năng ngăn trở đâu!

- Nếu tất cả mọi người đã quyết định, vậy thì đừng nghĩ quá nhiều nữa, nếu để cho trong lòng Tử Huyên nổi lên hoài nghi,, mấy ông bạn già, các ngươi cảm thấy đó lá chuyện tốt sao?

Thiên Nhàn lập tức thu hồi bước chân, bọn hắn sở dĩ lưu lại, sở dĩ muốn ủng hộ Tử Huyên, nguyên nhân kỳ thật cũng rất đơn giản, hai vị truyền nhân của Cổ Đế và Thanh Đế hiện giờ đều hãm trong Tang Hồn Sơn Mạch không biết sinh tử, bọn hắn để ý chính là đại nghĩa trước kia của bốn vị Đại Đế, như vậy hiện giờ cũng không thể bỏ bọn người Tử Huyên mà đi được, nếu không, đại nghĩa ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.