- Tiết sư huynh?
Tử Huyên có chút ngẩn người.
Tiết Vô Nghịch gật đầu cười, nói:
- Ta sẽ cùng Linh Nhi ở chỗ này chờ các ngươi.
- Không cần phiền toái Tiết huynh ngươi!
Thần Dạ ngăn chặn Tử Huyên nói chuyện, cười nói:
- Tiết huynh không biết, Linh Nhi sợ người lạ, không quen đợi cùng người lạ.
Lý do này. . . . Trong lòng Tử Huyên cực kỳ vui vẻ, Thần Dạ không muốn
Tiết Vô Nghịch ở cùng Linh Nhi, vậy chính là hắn nguyện ý không tiến vào Bách Binh Các rồi.
Tiết Vô Nghịch không khỏi giận dữ, trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ sợ không phải Linh Nhi sợ người lạ mà là ngươi không tin ta đúng không?
Tử Huyên còn chưa nói, ngươi lại dựa vào cái gì?
Thần Dạ không thể nhịn cười, không nói thêm gì, nói thật, trong lòng của hắn đối với Tiết Vô Nghịch, quả thực không có bao nhiêu tín nhiệm, cho
dù người này đối với Tử Huyên cũng coi như một mảnh tình cảm thắm thiết, yêu ai yêu cả đường đi lối về, không đến mức làm gì với Linh Nhi.
Nhưng, Thần Dạ đối với Tiết Vô Nghịch cực kỳ có thành kiến!
Hắn nếu thật sự thích Tử Huyên, vì sao tám năm trước lại không làm gì?
Nếu như làm, vậy thì dù chỉ là một chút, bằng vòa tâm tính của Tử Huyên, lần này trở lại Khiếu Lôi Tông, tuyệt sẽ không lạnh lùng với hắn như
thế.
Từ điểm này Thần Dạ có thể nhìn ra, Tiết Vô Nghịch có lẽ thực sự ưa
thích Tử Huyên, nhưng mà, so sánh với tất cả mọi thứ của hắn ở Khiếu Lôi Tông, hắn hoàn toàn có thể buông bỏ tình cảm cá nhân.
Đã như vậy, Thần Dạ sao nhẫn tâm giao Linh Nhi cho Tiết Vô Nghịch được.
Vạn nhất những trưởng lão kia của Khiếu Lôi Tông tới, dùng tương lai và
thân phận địa vị của hắn trong tương lai làm lí do thoái thác, muốn mang Linh Nhi đi, Tiết Vô Nghịch có thể vì Tử Huyên mà cự tuyệt bọn hắn sao?
Chuyện không dám cam đoan, Thần Dạ không thể tùy ý an trí Linh Nhi được.
Nhưng vấn đề là không giao Linh Nhi cho Tiết Vô Nghịch, chẳng lẽ mình
phải lưu ở bên ngoài, hoặc là, mang theo Linh Nhi cùng tiến vào Bách
Binh Các sao?
Mặc kệ là loại cách làm nào, hiện giờ xem ra, đều rất không thỏa đáng.
Thần Dạ gần đây vô cùng có chủ ý, lúc này lại không có cách nào cả.
- Huyên Nhi, không bằng giao Linh Nhi cho lão thân trông chừng giúp các ngươi đi, có được không?
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm già nua từ trong chân trời hư vô từ từ vọng tới, thanh âm kia, phảng phất như không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng vậy, dễ dàng vang lên trong tai bốn người.
- Cao thủ!
Đây là phản ứng đầu tiên của Thần Dạ.
- Sư phó!
Thần sắc Tử Huyên nhanh chóng biến đổi, nhưng sau nháy mắt, một vòng áy náy nhanh chóng hiện lên. . . .
Thần Dạ mày kiếm nhảy lên, nhìn về phía thanh âm truyền đến, dĩ nhiên là sư phó Tử Huyên, xưng hô thế này, nàng chưa bao giờ nhắc qua cả.
- Đệ tử Tiết Vô Nghịch, cung nghênh Đại trưởng lão!
Tiết Vô Nghịch khom người hành lễ nói.
Đại trưởng lão Khiếu Lôi Tông, là sư phó Tử Huyên. . . Tâm thần Thần Dạ không khỏi rung động.
- Ha ha, Vô Nghịch không cần đa lễ!
Tiếng cười gia nua có hiệu quả trấn an nhân tâm, lọt vào trong tai phảng phất như tất cả khó khăn đều không thành vấn đề nữa vậy.
Một lát sau, một đạo thân ảnh, trực tiếp xuất hiện, chợt, đạp trên tầng
mây, từng bước một đi xuống, trạng thái như vậy thật giống như trong
không gian có từng bậc thang vậy!
- Địa Huyền cao thủ!
Tâm thần Thần Dạ lại lần nữa chấn động.
Đây là một lão bà tử thoạt nhìn chừng tám mươi, chống một căn Long đầu
quải trượng, đi đường tập tễnh, giống như tùy thời đều sẽ té ngã vậy, áo bào xám mộc mạc mặc lên người, đầu đầy tóc trắng, lộ ra cực kỳ bình
thường.
Chính là một vị lão bà tử như vậy, một chút khí tức cũng chưa từng phát
ra, nhưng lại khiến Thần Dạ từ trên người nàng cảm nhận được áp bách
khác thường mà ngay cả Nhị trưởng lão Khiếu Lôi Tông cũng chưa từng mang đến cho hắn.
Nghe Tử Huyên từng nói qua, Nhị trưởng lão đã ở cảnh giới Lực Huyền cửu
trọng, vậy thì đương nhiên vị Đại trưởng lão Khiếu Lôi Tông, sư phó Tử
Huyên này chính là một vị Địa Huyền cao thủ hàng thật giá thật rồi.
Nếu như nói, trên thế gian, võ giả Lực Huyền có thể được gọi là cao thủ, như vậy, võ giả Địa Huyền liền đủ để khai sơn lập phái, thành tựu chúa
tể một phương.
Người bình thường, ngày thường khó mà thấy được một vị cao thủ như thế!
- Sư phó, thực xin lỗi!
Tử Huyên giờ phút này nặng nề quỳ trên mặt đất, nói:
- Linh Nhi mau xuống đây, tới bái kiến tổ sư!
Ánh mắt Thần Dạ lại rung động, ngoài mình và Linh Nhi, Tử Huyên chưa bao giờ biểu lộ qua tình cảm chính thứ trong nội tâm, Đại trưởng lão Khiếu
Lôi Tông này hiển nhiên đã được Tử Huyên chính thức tán thành.
- Linh Nhi bái kiến tổ sư nãi nãi, tổ sư nãi nãi mạnh khỏe!
- Tốt, tốt!
Đại trưởng lão cười ôm Linh Nhi trong ngực, chợt nhẹ nâng Tử Huyên lên, thấy vẻ áy náy của nàng, Đại trưởng lão than nhẹ:
- Thị phi giữa ngươi và Khiếu Lôi Tông, lão thân kẹp ở giữa, một mực thật khó khăn. . . .
Tử Huyên vội nói:
- Sư phó, là đệ tử sai!
- Ha ha, đều là chuyện quá khứ rồi, tám năm trước ngươi quyết ý phải
rời khỏi Khiếu Lôi Tông, như vậy tất cả ở đây đã không quan hệ gì với
ngươi nữa, cho nên, không cần cảm thấy áy náy, muốn làm cái gì, thì làm
cái đó. Linh Nhi để lão thân tạm thời chăm sóc cho, ngươi có thể yên
tâm rồi chứ?
Câu cuối cùng là đang hỏi Thần Dạ.
Thần Dạ mắt nhìn Tử Huyên, thấy nàng đưa tới hắn một ánh mắt an tâm, Thần Dạ liền gật đầu cười, nói:
- Như vậy, phiền toái tiền bối rồi.
- Không phiền toái!
Đại trưởng lão cánh tay khẩn trương một phần, cười nói:
- Lão thân chỉ có một đồ nhi Tử Huyên này, ta nhìn nàng lớn lene, nếu đã là nữ nhi của nàng, dĩ nhiên chính là cháu gái của lão thân rồi. Huyên Nhi, các ngươi đi nhanh về nhanh, nhớ kỹ, sau khi tiến vào Bách Binh
Các, mặc kệ nhìn thấy cái gì, đều không thể xét theo lẽ thường được.
- Vâng, đa tạ sư phó chỉ điểm.
Tử Huyên không do dự nữa, cùng Thần Dạ nhan hchongs đi vào cửa sơn động, chợt xuyên thấu qua cửa động có vô số phù văn rậm rạp kia, bước vào
trong Bách Binh Các tràn ngập khí tức khắc nghiệt lạnh thấu xương, thân
ảnh hai người cũng nhanh chóng biến mất!
Lúc thân ảnh hai người biến mất trong Bách Binh Các, Đại trưởng lão mới thu hồi ánh mắt.
- Linh Nhi, mẹ ngươi bọn hắn còn phải vài ngày nữa mới ra được, ha ha,
đi tới chỗ tổ sư nãi nãi có được không, có tiểu tỷ tỷ, tiểu ca ca chơi
đùa với ngươi đấy!
Đại trưởng lão vừa cười vừa nói.
Linh Nhi lắc đầu, nói khẽ:
- Ta muốn ở chỗ này đợi mẹ và Đại ca ca trở về.
- Phải mất vài ngày đấy, hơn nữa khí lưu ở đây không tốt cho thân thể
ngươi đâu, ngươi cũng không muốn sau khi mẹ đi ra sẽ thấy bộ dáng không
thoải mái của mình chứ? Nếu vậy vị Đại ca ca kia của ngươi sẽ trách móc
lão thân không chiếu cố tốt cho ngươi rồi.
Đại trưởng lão cười, liền cũng không để ý đến sự phản kháng của Linh Nhi nữa, lập tức ôm nàng rời đi.
- Tổ sư nãi nãi, ta không muốn rời khỏi đây đâu.