Đế Quân

Chương 992: Chương 992: Đánh chết Tiêu Lang Anh.




Tử Huyên mỉm cười, nói:

- Ta đi giết Tuyệt Mệnh bà bà, Tà Phong tiền bối, Trọc Ly tiền bối, hai vị mau giải quyết những người khác đi, tránh đêm dài lắm mộng, nếu người của Tà Đế Điện không xuất hiện cũng thuận tiện cho đám người Tiêu Lang Anh biết được kết cục của kẻ đi làm cẩu!

- Được!

Ba đạo thân ảnh nháy mắt xuất hiện trong chiến trường, nương theo sau Tà Phong cùng Trọc Ly ra tay, cao thủ Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông liên tục đại bại, biến mất như lưu tinh không thấy bóng dáng.

Chỉ vài phút thời gian trên bầu trời đã phiêu đãng mùi máu tươi cùng tử khí nồng đậm.

- Đây…đây là có chuyện gì?

Trên bầu trời, Tuyệt Mệnh bà bà nhìn thấy người của mình liên tục tử vong, ánh mắt nhất thời hoang mang.

- Các ngươi đã bị từ bỏ, còn không rõ sao?

Thân ảnh màu tím nhạt hiện ra, tử thanh quang thúc dài trăm trượng chiếu xuống, Tuyệt Mệnh bà bà nháy mắt liền cảm ứng được khí tức tử vong.

- Bị ném bỏ sao?

Tuyệt Mệnh bà bà lẩm bẩm, bà không muốn tin tưởng, nhưng sự thật không thể không tin, trong liên quân có hai vị cao thủ tôn huyền, bên mình không khả năng đối kháng.

Một khi hai người này ra tay, cao thủ Tà Đế Điện sẽ lập tức hiện thân, nhưng hiện tại…

- Ah!

Tuyệt Mệnh bà bà thê lương kêu to, nhìn nữ tử trước mặt, một cỗ lệ khí ngập trời tuôn tràn ra ngoài.

- Tiện nhân, dù hôm nay bổn tông phải chết, kết cục của ngươi sẽ càng thêm thê thảm, bổn tông sẽ chờ ngươi trên đường hoàng tuyền…

Nghe vậy Tử Huyên mỉm cười nói:

- Ta có kết cục như thế nào ngươi sẽ không thấy được, hơn nữa ngươi cũng không thể bước lên đường hoàng tuyền!

Ánh mắt Tuyệt Mệnh bà bà gắt gao co rụt lại, tử thanh quang thúc đã như ánh sáng tử thần, hoàn toàn bao phủ lấy bà ta, trong tiếng nổ mạnh kinh thiên, thanh âm chấn rung không ngừng vang vọng.

- Vì cái gì, vì sao lại như vậy?

Bức lui Hạo Huyền, nhìn người của mình không ngừng bị thu lấy tính mạng, Tiêu Lang Anh trở nên điên cuồng, hắn rõ ràng nhớ được trước khi tấn công đã báo với tôn giả đại nhân, vì sao lại lật lọng?

- Làm cẩu phải có giác ngộ làm cẩu, tâm ý của chủ nhân, há có thể cho một đầu cẩu như ngươi hiểu được rõ ràng?

Thần Dạ đã thấy qua cảnh tượng này quá nhiều, Thiên Kiếm Môn, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, đối với Tà Đế Điện mà nói ai cũng có thể bị buông tha, Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông ở trong mắt bọn hắn lại đáng là thứ gì?

- Ai, là ai? Lăn ra đây!

- Hắc!

Một tiếng cười quái dị vang lên, trong thiên địa chợt lóe thanh mang, một cỗ chân khí hủy diệt từ trong thanh mang bộc phát.

Trong khí tức hủy diệt, một thanh trường cung lớn chừng vài chục trượng hiện ra, thanh sắc quang mang hội tụ thành mũi tên nhẹ nhàng khoát lên trên dây cung.

- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, Tam Tên Phá Thương Khung!

Một thân ảnh chậm rãi hiện ra, tay cầm trường cung, năng lượng phun trào, mũi tên màu xanh khởi động lực lượng cường đại không gì không phá được, hướng phía trước bắn tới.

- Thần Dạ, là ngươi, không ngờ là ngươi!

Sắc mặt Tiêu Lang Anh căng thẳng, không nghĩ tới Thần Dạ lại vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi này, chẳng qua hiện tại hắn không thời gian nghĩ tới chuyện này, bởi vì hắn cảm giác được khí tức nguy hiểm từ mũi tên kia.

- Phệ Xà Ma Thương!

Trong tiếng hét phẫn nộ, hắc ảnh từ sau lưng hắn tràn ra, chỉ một thoáng đã phóng lên cao cơ hồ che lấp cả không trung.

Hai tay Tiêu Lang Anh huy động, năng lượng huyền khí tối đen ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Trong giây lát đã ngưng tụ thành một thanh hắc sắc trường thương dài mấy thước, đường vân uốn lượn trên thân thương, năng lượng uyển động gợn sóng chảy xuôi, hắc khí lượn lờ dâng lên nhìn qua thập phần lạnh lẽo đáng sợ.

Chiêu thức này Tiêu Lang Hiên từng sử dụng qua, nhưng ở trong tay Tiêu Lang Anh càng thêm cường đại.

Trong tay nắm chặt trường thương, Tiêu Lang Anh cười dữ tợn, sở dĩ có ngày hôm nay đều do Thần Dạ mang đến, dù có phải bị Tà Đế Điện vứt bỏ hay không, chỉ cần bắt được Thần Dạ thì hết thảy trở nên hoàn mỹ.

Tiêu Lang Anh tin tưởng dù biểu hiện của Thần Dạ đáng sợ bao nhiêu, nhưng ở trước mặt mình cũng không có bao nhiêu lực đánh trả, bởi vì trước khi tu vi của hắn mạnh mẽ gia tăng, hắn đã là cao thủ hoàng huyền đỉnh phong.

Khoảnh khắc sau, trường thương trong tay Tiêu Lang Anh huy động, bám theo một cỗ thương mang khổng lồ hung hăng đánh ra ngoài.

Hắc sắc trường thương như lưu tinh tối đen cắt qua phía chân trời, hắc khí lượn lờ, đường vân đáng sợ ngưng tụ sôi trào, từ xa nhìn lại thật giống như một đầu cự long đang gào thét.

- Oanh!

Hai đạo công kích va chạm, thanh hắc quang mang tạo ra năng lượng khí kình khổng lồ từ chỗ va chạm trào ra mãnh liệt, khí kình khủng bố trực tiếp xé rách cả không gian.

- Hám Thiên Thần Quyền!

Ngay khi hai đạo công kích bộc phát ra uy lực lớn nhất, một quyền đầu khổng lồ như núi cao nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Tiêu Lang Anh, nặng nề giáng xuống.

- Hạo Huyền, ngươi muốn chết!

Tiêu Lang Anh cũng không quên bên cạnh còn có một cường địch đang chờ đợi, khi cảm nhận được công kích ập tới, năng lượng huyền khí tràn ra thật nhanh, chỉ nháy mắt liền hiện ra một quang bích năng lượng khổng lồ.

- Bồng!

Quyền đầu như núi cao hung hăng đánh xuống, hắc sắc quang bích run rẩy lên, phòng ngự thật kinh người, cho dù đây là một kích toàn lực của Hạo Huyền cũng chưa chắc có thể phá vỡ.

Nhưng chịu đựng một kích như thế cũng làm thân hình Tiêu Lang Anh không nhịn được run rẩy, khi quyền đầu biến mất, quang bích cũng nháy mắt tiêu tán không nhìn thấy.

Hạo Huyền không khỏi căng thẳng, trong trường hợp này vẫn không đánh trọng thương được Tiêu Lang Anh, hắn đang định tiếp tục công kích thì chợt nhìn thấy Thần Dạ đã xuất hiện sau lưng người kia.

Hạo Huyền vội vàng nhìn về phía trước, nhất thời càng thêm khiếp sợ, bởi vì người phát động thế công với Tiêu Lang Anh chỉ là một thân ảnh hư ảo mà thôi.

Tuy đang khiếp sợ nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm, lần thứ hai hung hăng đánh ra.

- Oanh long!

Hai đạo công kích cường đại nổ mạnh, rốt cục tiêu tán, mà Tiêu Lang Anh cũng chấn kinh khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt quỷ dị biến mất.

Không đợi hắn kịp phản ứng, một đạo đao mang khổng lồ cùng công kích của Hạo Huyền đồng thời chém xuống.

Sắc mặt Tiêu Lang Anh tái nhợt, hắn đã cảm ứng được ngoại trừ Hạo Huyền người động thủ sau lưng chính là Thần Dạ, điều này sao có thể?

Một đao hung hãn làm cho Tiêu Lang Anh cũng không thể phòng ngự, chỉ đành vận chuyển huyền khí cứng rắn tiếp nhận một đao này.

- Phanh!

Một đao sắc bén cùng công kích của Hạo Huyền trực tiếp dừng ngay sau lưng, dù còn một tầng huyền khí phòng ngự nhưng Tiêu Lang Anh vẫn phun trào máu tươi.

Tiêu Lang Anh trúng một đòn nghiêm trọng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người cấp tốc rơi xuống, mà mọi người rõ ràng cảm ứng được sinh cơ của Tiêu Lang Anh đang trôi qua rất nhanh.

Một đao của Thần Dạ cùng công kích của Hạo Huyền không ngờ lại chặt đứt sinh cơ của Tiêu Lang Anh?

Đừng nói là người khác, ngay cả Hạo Huyền cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, hắn tự nhận mình không làm được, cho dù Tiêu Lang Anh bị bất ngờ không phòng ngự nhưng Thần Dạ lại vẫn làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.