Đế Quân

Chương 1230: Chương 1230: Đế Hoàng cung mở ra. (2)




Ngay cả Thiên Huyền cao thủ đều có thể đạt được chỗ tốt đầy đủ, huống chi là những người khác.

Đế Hoàng cung hiện, vạn đạo quang mang từ trong cung điện này bạo xạ mà ra, đem mọi người ở tại tràng đều là bao phủ mà vào, bốn người Đế Thích Thiên bởi vì mở ra Đế Hoàng cung mà tiêu hao hết năng lượng, liền cũng vào lúc này trong nháy mắt khôi phục lại.

Chỉ cần điểm này liền để cho những người ở ngoài tứ đại siêu cấp thế lực hiểu được, Đế Hoàng cung có lực hấp dẫn đủ lớn.

Bất quá ở bên ngoài cung điện khổng lồ này, ba động vô hình vờn quanh, cản trở người khác tiến vào, hiển nhiên Đế Hoàng cung mặc dù đã xuất hiện nhưng không chân chính bị mở ra.

- Đại nhân!

Sau khi Đế Thích Thiên hướng thanh niên ở trên phía chân trời ôm quyền một cái, mới đối với những người khác nói:

- Những năm trước Đế Hoàng cung mở ra đều là lấy thực lực quyết định tư cách tiến vào, mà nay...

- Mà nay ta nói liền tính!

Trên phía chân trời, người trẻ tuổi cong chỉ bắn ra, ở phía dưới, chư vị Thiên Huyền cao thủ trong tứ đại siêu cấp thế lực cùng với những hậu bối ưu tú kia liền là thân bất do kỷ hướng Đế Hoàng cung bắn mạnh tới, ở dưới run rẩy của cung điện ba đọng, những người này nhanh chóng lướt vào trong đó không thấy.

Hơn mười vị cao thủ Thiên Huyền không có một chút lực hoàn thủ nào, phần thực lực này...

Người trẻ tuổi sau đó lại là liên tục huy động tay áo bào, trong đám người không ngừng có người bắn về phía Đế Hoàng cung, trong đó liền bao gồm đám người Ngao Thiên, tới cuối cùng ở bên trong Dạ Minh, ngoại trừ Thần Dạ cùng Tử Huyên, Diệp Thước cùng Liễu Như Thị, Thiết Dịch Thiên, U Nhi, Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên mấy người này ra, còn lại tất cả đều là tiến vào trong Đế Hoàng cung.

Nhìn thấy một màn này, người của Đế, Mộc hai tộc còn dễ nói, không có bất kỳ tâm tình ba động nào, những người của Thiên, Liễu nhị tộc, trong đồng tử của từng người dũng động từng tia tức giận.

Dựa vào cái gì mà tất cả người của Dạ Minh đều có thể tiến vào Đế Hoàng cung, mà bọn họ lại không được.

- Không phục sao?

Người trẻ tuổi nahnf nhạt nói, thanh âm bình tĩnh khi truyền tới trong tai người của hai tộc, bao gồm Liễu Phá Phong ở bên trong đều là thân ảnh run rẩy dữ dội, không nhịn được miệng phun máu tươi, mọi người đều là quỳ xuống ở trên mặt đất.

Liễu Phá Phong nhìn như tình huống tốt hơn rất nhiều, nhưng chính lão hiểu rõ trong lòng, chính mình là năng lượng thể nếu như bị uy áp bao phủ xuống như vậy kéo dài, sợ rằng rất nhanh sẽ tản đi.

Cho đến lúc này mọi người mới từ trong khiếp sợ của Đế Hoàng cung thanh tỉnh lại, chọn lựa mọi người tiến vào trong Đế Hoàng cung là siêu cấp tồn tại mà bọn hắn không chọc nổi.

- Liễu Phá Phong, ngươi có thể trở về rồi, thời điểm ngươi nên xuất hiện lại xuất hiện, nếu như không, ta sẽ đem ngươi trực tiếp mạt sát.

Người trẻ tuổi tao áo vung khẽ, năng lượng thể cường đại kia của Liễu Phá Phong xuất hiện như thế nào thì hiện tại liền cũng biến mất như vậy, mà cùng lúc đó, người còn lại ở phía dưới rõ ràng người trẻ tuổi cùng đám người Thần Dạ đang ở trên bầu trời lại Ngao Thiên cũng không cảm ứng được sự hiện hữu của bọn hắn.

- Còn có cái gì cần phân phó?

Chân mày Thần Dạ hơi hơi nhíu lại, không gian biến hóa tuy vô thanh vô thức, nhưng linh hồn lực hôm nay của hắn cũng không phải là tầm thường, cộng thêm người trẻ tuổi cũng không cố ý giấu diếm, Thần Dạ tất nhiên cảm ứng được.

Lấy thực lực của người trẻ tuổi, lại cũng ra vẻ vô cùng cẩn thận như thế, làm cho người ta phải tò mò.

Người trẻ tuổi nói:

- Phân phó ngược lại là không có cái gì cần phân phó, chirlaf muốn nói cho các ngươi biết một câu, Đế Hoàng cung lần này mở ra, đợi sau khi các ngươi đi ra, Tà Đế điện hẳn là sẽ tái hiện nhân gian rồi, cho nên...

Thần Dạ chợt phất tay nói:

- Ý của ngươi là để cho chúng ta đối với người của Thiên, Liễu nhị tộc trước không nên mở sát giới.

Nói tới chỗ ày, Thần Dạ lạnh nhạt cười nói:

- Những người đó tiến vào Đế Hoàng cung cũng không phải chúng ta hiện tại có đủ khả năng ứng phó, hơn nữa ngươi nên biết, cho dù chúng ta cái gì cũng không làm, ngươi cho rằng bọn họ sẽ trơ mắt nhìn chúng ta trở nên cường đại sao, hơn nữa ở trong Đế Hoàng cung ta nhưng không tin bọn họ sẽ không có bất kỳ tâm tư ý nghĩ gì.

Nghe vậy, người trẻ tuổi tự tin cười nói:

- Bọn họ sẽ có tâm tư, nhưng mà không có năng lực đem tâm tư đó làm thành thực tế, các ngươi không cần phải lo lắng cái gì, các ngươi hiện tại cần chính là thời gian, nói cho cùng, Thiên, Liễu nhị tọc bất quá là thằng hề nhảy nhót mà thôi, thật sự không cần thiết phải vì bọn họ mà hao tâm tốn sức, thời cơ đến, những người này cuối cùng liền phải chôn ở dưới hoàng thổ.

- Ngươi đây là đang trù tính cái kế hoạch gì?

Ở trong lòng Thần Dạ nhất thời trở nên ngưng trọng.

- Ha ha, cái này ngươi ngày sau liền sẽ biết được, nói cho các ngươi biết những thứ này chỉ là để cho các ngươi ở trong Đế Hoàng cung có thể tâm thần thanh tĩnh mà tu luyện, đi đi!

Người trẻ tuổi cười to, tay áo bào huy động, đám người Thần Dạ liền là hướng về phía Đế Hoàng cung nhanh chóng lao đi, sau một thoáng biến mất ở trong cung điện.

Mà tựa hồ biết đã không có người tiếp tục tiến vào, cung điện khổng lồ kia liền ở dưới bao phủ của quang mang như muốn từ từ tiêu tán.

- Người còn chưa đến đông đủ, ngươi trước tiên chờ chút đã!

Hướng về phía Đế Hoàng cung, người trẻ tuổi nhẹ giọng nói, Đế Hoàng cùng kia phảng phất như nghe hiểu được lời này, nó khổng lồ thế như g thật sự dừng lại.

Rồi sau đó người trẻ tuổi tùy thân mà động, năng lượng hóa thành cự chưởng phá vỡ không gian, hướng chỗ xa xa phá không mà đi.

- Đến Hoàng cung nếu mang một cái chữ "Đế", như vậy truyền nhân của mấy vị bằng hữu trên thế gian này tự nhiên muốn vào đó xem một chút, nàng cũng là nhân vật cực kỳ ưu tú, liền cũng không thể bỏ qua.

Lời vừa dứt, thân ảnh của người trẻ tuổi đột nhiên trở nên hư ảo, từ từ biến mất, hai đạo thân ảnh ở dưới cự chưởng kia lấy tốc độ giống như sét đánh phi nhanh mà tới, sau một cái chớp mắt liền tiến vào trong Đế Hoàng cung.

Ngay sau đó cung điện khổng lồ từ từ biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện qua...

Vừa vào Đế Hoàng cung, quanh thân quang hoa đầy trời trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, nơi mà tầm mắt có thể nhìn thấy được chính là một mảnh không gian vô biên vô hạn, mây trắng lượn lờ.

Nơi xa có thể nhìn thấy được một tòa sơn mạch hùng vĩ trùng thiên mà lên, đỉnh núi giống như cột chống trời xuyên phá mây trắng đứng vững ở trong thiên địa này.

Tầm mắt hướng về phía dưới nhìn lại, vẫn như cũ là cả đại địa không có bờ bến, thời gian ở chỗ này phảng phất như dừng lại, vô luận là bầu trời hay là đại địa đều lộ ra vẻ cực kỳ an tĩnh.

- Tử Huyên!

Bên cạnh người vẫn còn ở đó, hơn nữa vẫn là tay nắm tay, nhưng thẳng đến hiện tại Thần Dạ mới cảm giác được tay của mình nắm chính là tay của người thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.