- Đã như vậy, trận này, chúng ta cũng không phá nữa. Thiên Đao, liền tạm thời ở lại chỗ này. Nếu muốn thấy được những người bỉ ổi trong chỗ chúng ta, hắc hắc, e rằng ngươi cũng tính sai.
Thần Dạ giảo hoạt cười một tiếng, xoay người lại quay về phía con đường đi tới. Cuối cùng, hắn vẫn còn để lại một câu:
- Trò chơi này,chúng ta không chơi. Bây giờ thì có khả năng đi chứ ?
Ở trên trời cao, vẻ mặt Dạ Xoa hơi bị ngẩn ra. Hiển nhiên là hắn không ngờ rằng, người thiếu niên này sẽ có được sự lựa chọn như thế ?
Thiên Đao là tồn tại như thế nào. Nếu như nó lại có được thời kỳ đỉnh cao, chớ nói là sáng lập thiên địa tự hình thành một thế giới. Thế nhưng tối thiểu, cứ việc ung dung tự tại trong thế gian, quan sát người trong thiên hạ thì là điều có thể làm được cực kỳ dễ dàng.
Người thiếu niên lại cứ như vậy mà từ bỏ sao ?
- Thần Dạ, chúng ta thật sự muốn rời khỏi đây, không cần Thiên Đao ?
Tử Huyên ôm Linh Nhi bắt đầu vội vàng đuổi theo, nàng dùng âm thanh chỉ có ba người mới có thể nghe thấy mà hỏi.
Thần Dạ lập tức cười hỏi:
- Nếu không thì làm thế nào, ngươi chết ta sống. Ha hả, trong ba người chúng ta, ai đi mạo hiểm như vậy đây? Nếu quả là ta muốn đi thì nàng có nguyện ý, nàng không tiếc sao?
- Ta tự nhiên là không đồng ý.
Tử Huyên có hơi cúi đầu. Có lẽ là trước mặt con gái mà nói ra một vài câu như thế, khiến cho trong lòng nàng ít nhiều có hơi thẹn thùng.
- Cho nên a, chúng ta trở về đi.
Thần Dạ giống như sợ trong lòng Tử Huyên sẽ có gánh nặng, tiếp theo hắn nghiêm nghị nói:
- Không thể phủ nhận, Thiên Đao đối với ta mà nói thì có tác dụng không thể thay thế được. Tuy nhiên, để lấy được nó về mà phải trả giá bằng tính mạng của người thân bên cạnh, thì ta đây tình nguyện Thiên Đao cứ im lặng ở chỗ đó. Đến lúc nào ta có đủ thực lực thì lại tới lấy về cũng không muộn. Ta cũng tin tưởng, dựa vào bản lãnh của mình thì cũng có thể đạt tới trình độ để có được Thiên Đao.
- Ta tin tưởng, chàng nhất định có khả năng làm được.
Tử Huyên thành khẩn thề thốt son sắt, như thần linh nói vậy.
Thần Dạ hiền hậu cười cười, véo mũi Linh Nhi, rồi lại dịu dàng vuốt mái tóc xanh của Tử Huyên chảy xuống, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Cả đời này, chuyện mà ta hối hận thì có rất nhiều. Ví dụ như mẫu thân bị bắt, ví dụ như cho tới bây giờ thì ta mới hoàn toàn hiểu được tấm lòng của phụ thân. Lại ví dụ như, trước đây bởi vì chính mình không chịu nổi, mà khiến cho hai vị huynh đệ tốt phải chịu khổ nhiều năm...
- Những việc này đều khiến cho ta hối hận. Mà nay, ta lại hối hận một việc khác. Năm đó lúc nàng theo ta đến gặp người nhà ta, ta hối hận, đã không giới thiệu với phụ thân, nói nàng chính là con dâu tương lai của người...
Tử Huyên lập tức thẹn thùng không thôi, sẵng giọng:
- Vào đúng lúc đó, chúng ta còn không có...
- Chúng ta vẫn còn không có gì?
Thần Dạ hài hước hỏi.
- Không nói với chàng nữa, chỉ biết bắt nạt người ta !
Cho dù có con gái đang ôm trong ngực thì Tử Huyên giờ phút này cũng vẫn thẹn thùng không thôi như thiếu nữ bình thường. Tức thì nàng bước nhanh về hướng phía trước.
- Ha ha!
Thần Dạ cười to:
- Tử Huyên, ta nhất định đứng trước mặt cha mẹ mà nghiêm túc giới thiệu nàng cho bọn họ được biết.
Âm thanh truyền đến, trong lòng Tử Huyên vô cùng ngọt ngào. Thế nhưng nàng đột nhiên phát hiện, tiếng cười to kia lại cách nàng càng ngày càng xa. Đến cuối cùng, hình như bị vật gì đó che chắn, nên lúc cười đáp cao giọng nhất thì bất chợt dừng lại.
Vẻ mặt Tử Huyên chấn động mạnh một cái:
- Thần Dạ, ngươi hỗn đản!
Bỗng nhiên nàng quay lại nhìn, nơi đó vẫn còn có bóng dáng của Thần Dạ. Sau khi hắn cấp tốc chạy tới điện Hoàng Tuyền thì cửa điện liền đã đóng lại. Có một đạo ánh sáng vô cùng đen sẫm phảng phất như là kết giới đã che kín cả cửa điện, làm cho người ta có một loại cảm giác hư ảo lại khủng bố.
- Thần Dạ, ngươi mau ra đây !
Tử Huyên giận dữ, sau khi nàng để Linh Nhi qua một bên thì từ trong cơ thể, có ba đạo hào quang phóng lên cao. Tức thì, chúng dung hợp thành một vầng sáng xanh tím khổng lồ vô biên vô tận !
- Rầm rầm!
Chùm tia sáng hiện ra, nó có uy lực làm cho quỷ thần kinh ngạc !
Bước chân đạp trên vầng sáng xanh tím, Tử Huyên hét giận dữ. Rồi sau đó, vầng sáng xanh tím kia liền như con rồng giận giữ giáng xuống Thiên Lôi từ trên chín tầng trời. Nó nhằm về hướng điện Hoàng Tuyền mà nặng nề đánh xuống.
Một thức này, trước đây Tử Huyên lấy tu vi cảnh giới Lực Huyền Thất Trọng mà cứ như vậy đánh bại cao thủ cảnh giới Địa Huyền Nhị Trọng. Tuy nhiên, một kích như thế mà khi rơi xuống trên điện Hoàng Tuyền thì ngay cả một viên mái ngói, đều là chưa từng bóc nổi.
- Hỗn trướng!
Tử Huyên quát lên chói tai. Bàn tay vung lên, lần thứ hai có một vầng sáng xanh tím so sánh với vừa rồi thì còn phải to lớn hơn vài phần tử. Lúc này ào ào ở trong thiên địa, đã xen lẫn một cỗ khí thế dứt khoát...
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Dưới vầng sáng xanh tím, không gian đều bị phá hủy. Với điện Hoàng Tuyền làm trung tâm, cả một vùng mấy ngàn thước, tất cả đã biến thành Địa Ngục nhân gian. Thế nhưng, điện Hoàng Tuyền thì vẫn không nhúc nhích. Phảng phất như nó là Cung Khuyết trên vòm trời, há là phàm nhân có khả năng phá nổi sao ?
- Thần Dạ, ngươi ra đây, mau ra a!
Bóng dáng vô lực từ giữa không lướt xuống đến mặt đất. Nàng nhìn cung điện kia làm cho mình giờ phút này sing ra vô cùng chán ghét mà nói với âm thanh thê lương, khiến cho thiên địa phải buồn bã!
- Hoàng Tuyền Lộ ở trong Điện Hoàng Tuyền, chỉ có cô hồn đi trên Hoàng Tuyền Lộ ! Tiểu tử nhân loại, ngươi là người thứ nhất, vào lúc còn sống liền đi trên Hoàng Tuyền Lộ. Phúc phận này cũng không nhỏ a. Như thế, nếu như đã chết thì hẳn là cũng sẽ không có quá nhiều tiếc nuối chứ ? Hắc hắc!
Vừa vào điện Hoàng Tuyền, phảng phất thực sự đi trên con đường đi thông tới địa giới U Minh. Vì hai bên cung điện thì bên trái có mây đen bao phủ, từng đạo cảm giác bị đè nén nặng trĩu không ngừng chút nào mà lan truyền lại đây.
Bên phải, khí tức u ám đáng sợ, có tiếng quỷ khóc nối liền không dứt!
Dưới chân con đường duy nhất này, lượn lờ vô tận không ngớt mây đen cùng khí tức u ám đáng sợ song hành bao trùm làm cho người ta hết sức sợ hãi !
Thiên Đao, tuyệt đối không thể ở lại chỗ này!
Ngay cả nếu phải đến tới Hoàng Tuyền thì Thần Dạ cũng phải xông vào một phen!
Sau khi Dạ Xoa tướng nói qua một lần đến chuyện phải tiến vào điện Hoàng Tuyền, Thần Dạ liền có quyết định này. Trong lòng hắn hiểu sâu sắc, nếu như ở trước mặt Tử Huyên mà hơi chút biểu lộ ra một chút lưu luyến cùng khát vọng đối với Thiên Đao, thì như vậy, người tiến vào điện Hoàng Tuyền, tuyệt đối phải là nàng mà không phải chính mình.