Nhìn qua phía trước hoàng cung, Thần Dạ cười nhạt một tiếng, xem ra, vì mình, cự động của hoàng thất quả thật rất lớn.
Trước cổng chính hoàng cung, ước chừng hơn một ngàn binh sĩ võ trang đầy đủ đã sớm nghiêm chính đứng đó, trường thương trong tay hiện ra hào quang sâm lãnh, giờ phút này, toàn bộ nhân thủ cổ tay khinh động, trường thương, thình lình chỉ về phía người thiếu niên trong quảng trường, sát ý kinh người bắt đầu lan tràn!
- Thần Dạ, ngươi lá gan không nhỏ, lại dám một mình trở về, lại còn xông vào hoàng cung. . . . Bất quá như vậy rất tốt, tránh cho lão phu phí nhiều khí lực, phải truy nã ngươi khắp cảnh nội hoàng triều.
Một tiếng già nua vang lên, chợt, mấy đạo thân ảnh, từ trong đại môn hoàng cung chậm rãi đi ra, hơn một ngàn binh sĩ lập tức tách ra một con đường, khiến Thần Dạ nhìn thấy, người cầm đầu, đúng là Trường Tôn Mạt!
Trường Tôn Mạt hiện giờ có lẽ là là vì đối thủ một mất một còn Thần gia rốt cục cũng bị vặn ngã nên tâm tình của hắn phi thường tốt, bởi vậy, khuôn mặt vốn hồng hào lại càng tăng thêm thần thái.
Địa vị dưới một người trên vạn người, loại phong quang này, chỉ có người thân ở trong đó mới có thể hiểu rõ, hiển nhiên, Trường Tôn Mạt hiện giờ là đang hưởng thụ cảm giác đó.
Nhìn qua gương mặt thanh thú còn lộ ra vài phần khí chất nhã nhặn kia, nhất là cặp mắt đen sáng ngời kia, cho dù hai năm đã trôi qua nhưng vẫn thanh tịnh như vật. . . . Trên mặt Trường Tôn Mạt liền lộ ra sát cơ đậm đặc.
- Thần Dạ, bộ dáng của ngươi, quả nhiên vẫn khiến lão phu cực kỳ chán ghét!
Nghe vậy, Thần Dạ không khỏi nở nụ cười, năm đó lúc rời khỏi Đế Đô, Thần Dạ đại náo hoàng cung, không chỉ làm mất mặt hoàng đế bệ hạ, càng làm mù mắt Nhị hoàng tử, cùng với tùy ý một phen trong nội cung của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng đế bệ hạ không cần nhiều lời, nhưng Hoàng hậu nương nương lại là con gái của Trường Tôn Mạt hắn, Nhị hoàng tử cũng là thân ngoại tôn của Trường Tôn Mạt!
Nhị hoàng tử, vốn là người cực kỳ có hy vọng kế vị, ngày sau càng có thể quân lâm thiên hạ, sau đó, địa vị của Trường Tôn Mạt liền có thể càng thêm vững chắc, nhưng tất cả những thứ này đều đã bị Thần Dạ sinh sinh phá hủy.
Tuy Trường Tôn Mạt bây giờ nhìn như phong quang vô hạn, nhưng nếu sau khi hoàng tử khác trèo lên đỉnh sẽ còn cho Trường Tôn Mạt hắn hưởng thụ như giờ sao?
Thần Dạ cười, càng kích thích thật sâu mối hận trong lòng Trường Tôn Mạt, lâp tức bàn tay vung lên, trùng trùng điệp điệp quát:
- Thần Dạ, người hôm nay chết chắc rồi, người tới, giết hắn đi!
Nghe vậy, đồng tử Thần Dạ cũng bắt đầu rét lạnh, vì quyền thế, Trường Tôn Mạt làm quá nhiều chuyện, tuy, người không vì mình, trời tru đất diệt, nhưng vận mệnh cả đời Trường Tôn Nhiên lại vì vậy mà biến, hai chân của nàng, càng bị tàn phế, khoản nợ này, thủy chung đều là do Trường Tôn Mạt.
Oanh!
Nương theo lời Trường Tôn Mạt rơi xuống, hơn một ngàn binh sĩ, chỉnh tề đạp động, tiếng bước chân như lôi đình chấn động, một cổ sa trường sát phạt chi khí lập tức phô thiên cái địa ập đến Thần Dạ, lập tức sau đó liền bao phủ hắn vào trong.
Mắt nhìn đông đảo binh sĩ cầm thương mà đến, Thần Dạ ngẩng đầu, một lát sau, lạnh nhạt nói:
- Ra trận giết địch, làm như vậy là để bảo vệ quốc gia, các ngươi làm như vậy, thật sự suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?
Câu đó truyền ra khiến cho phần đông binh sĩ có chút ngẩn người, dù là bọn người Trường Tôn Mạt cũng có chút không rõ, lời này, Thần Dạ đến cùng muốn nói gì.
- 30 vạn đại quân, không một người may mắn thoát khỏi, Thần Dạ ta cam đoan, đây tuyệt đối không phải cho Thần Sư cha ta gây nên. Tranh đấu giữa Thần gia và hoàng thất đã chết đủ người rồi, chẳng lẽ, các ngươi còn muốn góp vào sao?
Trường Tôn Mạt sắc mặt đại biến, vội vàng quát chói tai:
- Bọn ngươi còn không ra tay, chờ đến khi nào nữa?
Thấy hắn biểu lộ như thế, Thần Dạ hiểu rõ nơi ngực, cười cười, nói:
- Thị phi, cuối cùng sẽ có một ngày chân tướng rõ ràng, các ngươi đều là hảo nam nhi, không cần phải vì đấu tranh giữa chúng ta mà đánh mất tánh mạng, mau rời đi đi!
- Thần Dạ, đừng mơ dùng ba tấc lưỡi của ngươi để mê hoặc lòng người, tiến tới muốn. . . .
- Người Thần gia, chưa bao giờ sử dụng qua âm mưu quỷ kế gì cả.
Thần Dạ lạnh lùng cười cười, tay khẽ động, hào quang màu tím sáng chói vạn trượng, hơn một ngàn binh sĩ sau khi bị tử mang bao bọc liền kinh ngạc phát hiện, cước bộ của bọn hắn đã khó có thể di động nửa phần.
Cùng lúc đó, Thần Dạ bạo lướt mà ra!
- Người tới, ngăn hắn lại!
Trường Tôn Mạt kinh hoảng lui về phía sau, hắn tuy rằng tự nhận cũng có một thân tu vị, nhưng lại hiểu rõ, hắn nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng tuyệt đối không thể sánh được với người thiếu niên trước mặt.
Xùy~~!
Một đạo bóng đen, hóa thành quang điện, trực tiếp xuất hiện ở trước mấy tên hộ vệ của Trường Tôn Mạt, thân ảnh Thần Dạ chưa từng dừng lại, vẫn phóng tới chỗ Trường Tôn Mạt.
Trường Tôn Mạt sắc mặt đại biến, thấy đã không cách nào tránh đi, bước chân đột nhiên tiến lên trước một bước, trong cơ thể mập mạp cũng có một đạo huyền khí năng lượng, hung ác xông ra ngoài.
Nhưng mà cổ năng lượng kia vừa xuất hiện, ở phía trước hắn, một quyền như Phong Lôi xé rách không khí, tựa như tia chớp hung hăng đánh lên lồng ngực Trường Tôn Mạt, về phần đạo năng lượng thất luyện kia lại hoàn toàn bị bỏ qua.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi đỏ thẫm phun ra, thân hình Trường Tôn Mạt bay ngược mà ra, trùng trùng điệp điệp nện ngã xuống bên ngoài mấy mét, khó có thể bò dậy được nửa.
Đi đến trước mặt Trường Tôn Mạt, Thần Dạ lạnh nhạt cười khẽ:
- Ta hiện giờ không giết ngươi, là vì ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy, Thần gia mà ngươi cố gắng nửa đời, nằm mộng cũng muốn vặn ngã vĩnh viễn đều khó có khả năng ngã xuống!
- Tự ta cũng muốn tận mắt nhìn xem, sau khi tất cả cố gắng của ngươi đều hóa thành nước chảy, Trường Tôn gia ngươi cửa nát nhà tan, ngươi sẽ có biểu lộ thế nào!
Đối với Trường Tôn gia, mối hận trong lòng Thần Dạ tuyệt đối không ít hơn hoàng thất bao nhiêu.
Thu hồi Cổ Đế Điện và Quỷ Thi, Thần Dạ phảng phất như không làm gì, chậm rãi bước vào hoàng cung, sau lưng hắn lưu lại mấy cổ thi thể, còn có một đám binh linh ánh mắt mờ mịt. . . .
C-K-Í-T.. T... T!
Đại môn trầm trọng bị cưỡng ép đẩy ra, chợt, một đạo thân ảnh dân hiện ra.
Hoàng cung cấm địa, so sánh với bên ngoài hoàng cung càng thêm lạnh lẽo, tin tức Thần Dạ trở về đã sớm truyền ra.
Tuy rằng, người mai phục trong hoàng cung cũng không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng Thần Dạ bình an đi vào đã khiến mọi người cực kỳ bất an.
Vì vậy, người trong hoàng cung cấm địa bất tri bất giác, hô hấp đều thở gấp gấp hơn một chút.
Nhìn chung quanh, Thần Dạ không thèm quan tâm đến những người kia, trực tiếp đi vào sâu trong hoàng cung, những người này, nếu như không cần thiết, hắn không muốn đại khai sát giới, cũng giống như đối với hơn một ngàn binh sĩ ở bên ngoài vậy.