Thần Dạ thản nhiên nói:
- Ta chỉ muốn để cho bọn họ biết, nếu để xảy ra chuyện gì, vậy thì liền
nhất định phải gánh chịu trách nhiệm vì đã làm những chuyện như vậy .
Đương nhiên, nếu như bọn họ có thực lực, ta sẽ không hậm hực khi bọn họ
đến phế ta.
Bất kể là chuyện tập kích định giết ở bên ngoài Khiếu Nguyệt Lâu , hay
là trên con phố lớn bị Vân Thái Hư chặn giết. Ở trong lòng Hoàng đế cũng đã không còn lưu lại cho Thần Dạ chút xíu đường sống. Hiện nay, chẳng
qua cũng chỉ là đòi lại một chút lợi tức mà thôi .
Diệp Thước tay cầm cây quạt trắng khẽ phe phẩy mà lạnh lùng nói:
- Hoàng đế kia, vì để cân bằng tình thế trong triều, không tiếc việc làm thương tổn Huyền Vũ để giúp cho Huyền Kỳ kế nghiệp. Với tính cách như
vậy của ông ta, thì làm thế nào chỉ bởi vì một đứa con đã bị tàn phế mà
hành động dẫn đến chấn động hoàng triều.
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa.
Diệp Thước gập cây quạt trắng lại, rồi hỏi:
- Thần Dạ, sau khi rời khỏi đế đô Hoàng Thành , thì có điểm cuối đặc biệt hay không ?
Thần Dạ lắc đầu, đáp:
- Tạm thời không có! Mẫu thân bị nắm, là ai làm thì một ít đầu mối cũng
không có. Vào lúc này đây,điều ta có thể làm, đầu tiên là không ngừng
làm tăng tu vi của chính mình lên. Chuyện của mẫu thân tất nhiên quan
trọng, nhưng mà nhìn về phía trước thì nguy cơ của gia tộc là điều phải
giải quyết trước tiên .
Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên gật đầu, nhìn thì như giữa Thần gia và
hoàng thất đã đạt được một sự thăng bằng. Nhưng sự tồn tại của bản thân
Vân Thái Hư chính là một nguy cơ lớn lao. Bọn họ không phải Huyền Lăng,
cũng không phải Thường Vị Nhiên, không biết sau lưng Vân Thái Hư là cái
gì.
Nếu mà đã biết được thì ba người, nhất là Thần Dạ, quả quyết sẽ không rời khỏi đế đô!
- Thực lực?
Thiết Dịch Thiên cười hắc hắc:
- Cao thủ Thượng Huyền Tam Trọng, hoàng đế đã nắm được cao thủ đến mức
này. Như vậy, chúng ta trừ phi đạt tới Thượng Huyền Thất Trọng trở lên,
thậm chí đạt tới cảnh giới Thông Huyền thì mới có thể có tư cách đánh
một trận đích thực cùng hoàng thất!
- Cảnh giới Thông Huyền cách chúng ta vẫn còn rất xa xôi, có điều vừa vặn nó cũng cho chúng ta một mục tiêu cụ thể để cố gắng.
Diệp Thước cười nhạt, hắn chợt nghiêm nét mặt mà nói:
-Thần Dạ, có còn nhớ giấc mộng lúc còn bé của chúng ta không?
- Làm sao quên được ?
Thần Dạ nhìn phía xa xa, tầm mắt giống như dần dần mơ hồ .
Năm đó mọi người đều vẫn còn nhỏ tuổi, Thần Dạ với loại thiên phú tu
luyện bẩm sinh yêu nghiệt đã nhanh chóng nổi danh trong mỗi thế lực của các nhà đại quyền thế ở đế đô Hoàng Thành Trong đoạn thời gian đó , có
quá nhiều người không phục, trong đó cũng bao gồm Diệp Thước cùng Thiết
Dịch Thiên!
Ba người ước hẹn một hồi đại chiến, kết quả cuối cùng của đại chiến . . . . là hình thành tình nghĩa huynh đệ đồng sanh cộng tử giữa ba người
hiện nay !
Sâu trận đại chiến kia, ba người đều nằm ở trên cỏ, bởi vì có tính tình
hợp nhau huynh đệ nên cả ba người thoải mái cười to. Sau khi cười một
hồi, không ngờ ba người lại có cùng chung mục tiêu!
- Đến hết đời này, cho dù như thế nào thì chúng ta đều phải đứng ở chỗ
cao nhất trên thế gian , đi nhìn một vòng xem phong cảnh các nơi đến tột cùng là càng xinh đẹp hơn, hay là hoàn toàn mùi máu tanh tưởi !
Trong ngôi đình dừng chân nhỏ, ba người đồng thanh quát lên!
- Những năm gần đây, không có lúc nào mà ta không nhớ tới. Ta đã cho là, một đời này, ba người huynh đệ chúng ta không bao giờ có thể thực hiện
giấc mộng lúc còn bé nữa rồi. . . .
Diệp Thước ánh mắt biến đổi, trở nên vô cùng sắc bén:
- Cho nên ta ẩn náu vào tình cảm nam nữ , tránh né hỗn loạn của gia
tộc. Dịch Thiên sống một mình ở Nguyên Vũ Sơn, dốc lòng tu luyện . . . . Chúng ta không muốn giống người thường, lại chỉ có thể giống người
thường! Chúng ta muốn, một ngày kia, có khả năng dựa vào tu vi của bản
thân để thay đổi vận mệnh đã xảy ra!
- Trời xanh thương tiếc, nên ngươi rốt cục bình yên vô sự ! Cái ngày mà ngươi đến Hoa Thanh Trì , ngươi cũng đã biết, trong lòng ta cao hứng
biết bao nhiêu!
- Cám ơn các ngươi!
Thần Dạ cảm tạ từ đáy lòng, hắn biết phi thường rõ ràng. Sẽ dựa vào tu
vi của bản thân để thay đổi vận mệnh đã xảy ra, một câu nói kia rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
- Giữa các huynh đệ, hà tất phải nói cảm ơn .
Thiết Dịch Thiên chất phác cười một tiếng, ại nói tiếp:
- Thần Dạ, trong đế đô Hoàng Thành còn có một chút phiền toái nhỏ. Chờ
sau khi ta và Diệp Thước giải quyết xong xuôi, chúng ta cũng sẽ rời khỏi đế đô Hoàng Thành. Đến lúc đó, ba người huynh đệ chúng ta sẽ gặp lại
nhau trên giang hồ!
- Hay cho một câu gặp lại nhau trên giang hồ, không biết trong huynh đệ các ngươi, có thể dung tha cho nữ nhân ta này không ?
Ba người nghiêng người nhìn lại, Diệp Thước lập tức cười to:
- Huyền Lăng Công Chúa quàng khăn mà không kém bực mày râu, huynh đệ của ta tự nhiên là vô cùng hoan nghênh.
Với tình nghĩa và công sức của Huyền Lăng đối với Thần Dạ , cho dù thân
phận của nàng như thế nào thì nàng đều có lý do, có tư cách này, để cho
Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đón nhận.
- Chỉ tiếc, một người trong các ngươi làm thế nào cũng không chịu tới đón nhận ta?
Trên gương mặt Huyền Lăng hiện lên nét buồn bã nhàn nhạt. Diệp Thước và
Thiết Dịch Thiên đều có thể nhìn ra, sự buồn bã này không phải đau lòng
về việc Thần Dạ không chấp nhận, mà do Thần Dạ sắp sửa rời đi vẫn không
tha thứ!
Mà một người thiếu nữ , có thể lớn tiếng nói ra tình ý của bản thân, đều làm cho người động lòng và phải nhìn tới!
- Các ngươi nói chuyện, ta cùng với Dịch Thiên canh chừng cho các ngươi
a. Hắc, yên tâm, tùy tiện các ngươi làm cái gì, chúng ta đảm bảo tuyệt
đối sẽ không có người nhìn thấy.
Diệp Thước nháy mắt ra hiệu, lôi kéo Thiết Dịch Thiên nhanh chóng chạy ra.
Thần Dạ bất đắc dĩ cười khổ để che giấu tâm thần. Hắn nhìn thiếu nữ chân thành đến đây mà nhẹ nhàng nói:
- Ngươi không hề cần phải đến tiễn ta.
- Nhưng mà ta là không nhịn được nên phải đến đây .
Huyền Lăng cũng cay đắng cười một tiếng, rồi nói:
- Ta đến là muốn nói cho ngươi một chuyện. Sư phụ muốn phái người tới
đón ta, nên trong một đoạn thời gian rất dài ta cũng sẽ không quay về
Đại Hoa hoàng triều . Nhưng mà ngươi yên tâm, sư môn vẫn sẽ phái người ở chỗ này. Cục diện nơi này, sẽ chỉ chờ sau khi ngươi trở về mới giải
quết!
Thần Dạ trong lòng căng thẳng, tất nhiên là sư môn của Huyền Lăng gọi
nàng quay về môn phái. Nhưng mà Thần Dạ càng hiểu rõ , nếu mà hắn cho
nàng một lời hứa hẹn, như vậy, vì lời hứa hẹn này mà Huyền Lăng quả
quyết sẽ lưu lạc góc biển chân trời cùng hắn . . . .
Thần Dạ không muốn phụ bất luận kẻ nào, nhưng đến bây giờ vẫn đành phụ Huyền Lăng!
- Lăng nhi, ta. . . .