Đế Quân

Chương 391: Chương 391: Giao dịch. (2)




- Tốt, ba năm thì ba năm!

Thần lão gia tử không chút nghĩ ngợi, xoay người đi tới trước người Thần Dạ nói:

- Dạ nhi, mau manh theo bọn họ rời khỏi nơi này đi.

- Gia gia, con không đi!

Vào giờ khắc này trong lòng Thần Dạ rất hối hận, sớm biết là kết quả thế này thì mình cần gì phải kiên trì nhiều như vậy, cần gì phải gây ra nhiều phiền toái như vậy chứ, nghe theo lời lão gia tử theo Thần Nguyên mà thống khoái rời đi, cũng sẽ không làm cho lão gia tử phải hy sinh lớn như vậy.

- Đứa nhỉ ngốc, gia gia không có việc gì, ít nhất là trong ba năm bọn họ sẽ không làm hại đến gia gia.

Thần lão gia tử nặng nề vỗ vỗ bả vai của Thần Dạ, ôn hòa cười nói:

- Chẳng lẽ cho con thêm ba năm mà con cũng không nắm chắc có thể đến Thiên Nhất Môn cứu gia gia ra hay sao?

- Thần Dạ, mau đi thôi!

Diệp Thước nói khẽ:

- Lão vương gia có lẽ sẽ chịu khổ trong ba năm, nhưng nếu như chịu khổ mà có thể đổi lấy tự do của Thần gia thì cũng là đáng giá. Ngươi ở đây do dự không phải là làm lãng phí khổ tâm của lão vương gia hay sao?

- Gia gia!

Thần Dạ nặng nề quỳ rạp xuống đất, hắn thật sự hối hận.

Cho tới bây giờ trong lòng của hắn đều ôm lấy một phần oán giận không thể nói rõ đối với lão gia tử, cho dù Thần Dạ biết rõ lão gia tử có nối khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn cho rằng nỗi khổ tâm gì mà lại có thể quan trọng hơn so với sự tồn vong của gia tộc cơ chứ?

Hôm nay mới biết được, suy nghĩ của lão gia tử chính là hy vọng!

Chỉ có hy vọng!

Thần lão gia tử vui mừng cười cười, đỡ Thần Dạ dậy, nói:

- Dạ nhi, hôm nay chính là kết cục cuối cùng của Thần Dạ, gia gia đúng là vẫn không thể cải biến được kết cục của Thần gia như mong đợi của con. Nhưng mà, thật sự không giống như trong mộng của con, Dạ nhi, con không trách gia gia chứ?

- Không trách, không trách!

- Vậy là tốt rồi!

Vỗ bả vai của Thần Dạ, Thần lão gia tử cười nói:

- Vậy thì mau đi đi, ba năm sau gia gia chờ con ở Thiên Nhất Môn. Tiểu Nha, còn con nữa, đừng làm gia gia phải lo lắng.

- Vâng thưa gia gia!

Tiểu Nha chảy nước mắt.

- Người hãy yên tâm, ba năm sau Tôn nhi chắc chắn sẽ tới Thiên Nhất Môn nghênh đón ngài trở về nhà!

Thần Dạ không hề chần chờ nữa, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Vân Sơn, ẩn nhẫn hết mọi phẫn nộ, hắn thản nhiên nói:

- Ba năm sau ta sẽ tự mình lên Thiên Nhất Môn, nếu như lão gia tử có một chút tổn thương thì tất cả mọi người trong Thiên Nhất Môn sẽ không thể tồn tại được nữa!

- Người trẻ tuổi, ngươi đây là đang bức lão phu hiện tại phải giết ngươi sao!

Đồng tử của Vân Sơn phát lạnh, hắn lạnh lùng nói.

Nghe vậy Thần Dạ cười to không ngừng:

- Vân Sơn, hôm nay nếu như cá chết lưới rách mà thôi, ngươi hãy cứ tới xem thử bổn thiểu gia có thể còn sống mà rời khỏi hoàng thành đế đô hay không?

- Cuồng vọng!

- Ta có tư cách này!

Bốn mắt giao nhau ở giữa không trung, Thần Dạ không hề né tránh!

Hôm nay rời đi là do lão gia tử dùng mạng của mình để đổi lấy, phần khuất nhục này đã ép tâm thần của Thần Dạ không cách nào thừa nhận được, hắn không muốn lãng phí con đường sống sót mà lão gia tử thật vất vả mới giành được cho hắn, nhưng…

Thần Dạ cũng không cam lòng cứ ảo não như vậy mà rời đi!

Một lát sau, Vân Sơn mới phất phất tay, hờ hững nói:

- Ngươi trẻ tuổi, ngươi mau đi nhanh đi, lời nói hôm nay của ngươi, ba năm sau lão phu sẽ làm ngươi hối hận.

- Ha ha, Diệp Thước, chúng ta đi thôi!

Đám người nhanh chóng lao ra bên ngoài hoàng cung, một lát sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng, chỉ có một tiếng cuồng tiếu mang theo sát ý lạnh lẽo, dưới sự bao vây của Huyền Khí vẫn vang vọng rất lâu ở trên hoàng cung.

- Hoàng đế bệ hạ, ân oàn của hai người chúng ta ba năm sau, ta sẽ giải quyết trước khi lên Thiên Nhất Môn! Chẳng những là ân oán của hai nhà chúng ta, mà ba mươi vạn oan hồn cũng cần phải dùng máu của ngươi Mộ gia đi rửa!

Tiếng cuồng tiếu xen lẫn sát ý lạnh lẽo, không những làm cho bọn người hoàng đế cảm thấy trái tim băng giá, mà ngay cả người cường đại như Vân Sơn giờ phút này cũng nhịn không được mà nhíu mày một cái…

Thần lão gia tử và Lâm lão nhìn nhau cười, cùng nhau phóng lên trời cao.

Hôm nay nỗi băn khoăn đã được giải quyết, tâm tình của hai vị lão nhân gia cũng vô cùng tốt.

- Thần Trung, Lâm Bạch…

Vân Sơn quát nhẹ:

- Việc lão phu đáp ứng đã làm xong, hy vọng các ngươi cũng đừng làm cho lão phu thêm phiền, nếu không thì….

Thần lão gia tử cũng không xoay người lại, nhàn nhạt cười nói:

- Vân Sơn huynh, với tu vi của ngươi mà còn sợ hai người chúng ta hay sao?

- Gia gia, Lâm lão, Tôn nhi sẽ vào cùng với các ngài!

Giờ khắc này Thần Nguyên giống như đại mộng mới tỉnh, vội vang đi theo lão gia tử, bộ dạng kia mang theo rất nhiều cung kính.

Nhìn Thần Nguyên một cái, trong đồng tử của lão gia tử lóe lên một cái, cuối cùng cũng không cự tuyệt.

- Gia gia, thực xin lỗi!

Sau khi đi vào thiên lao, Thần Nguyên lập tức nói ra, không còn vè kiêu ngạo như lúc trước nữa.

Thần sắc của Thần lão gia tử vốn yên bình, nhưng một câu nói kia lại làm cho hắn đại biến, giống như tâm tình sắp sửa bộc phát ra ngoài.

- Sư huynh, tam thiếu gia đã biết rõ lỗi lầm rồi, chúng ta thân là trưởng bối cũng không cần phải so đo!

Lâm lão vội vàng nói.

Thần lão gia tử hừ nhẹ một tiếng, một chữ cũng không nói, bước qua người Thần Nguyên, đi nhanh về phía thiên lao…

- Sư huynh đây là đang tức giận rồi, tam thiếu gia hãy tự giải quyết cho tốt đi!

Thanh âm Lâm lão khẽ thở dài, cũng đi về hướng thiên lao.

Sắc mặt của Thần Nguyên càng thêm trắng bệch…. Hắn có lòng muốn giải thích vài câu, nhưng lại cảm thấy trên núi như có ngọn núi đang đè nặng, làm hắn muốn bước đi một bước cũng khó khăn.

Ở chỗ sau trong thiên lao, nhìn thấy cảm xúc lúc này của Thần lão gia tử không còn ẩn nhẫn, Lâm lão nói:

- Mọi chuyện đều đã giải quyết xong, cũng đã là quá khí rồi, sư huynh, ngươi cần gì phải tức giận chứ?

- Ngươi bảo lão phu làm sao có thể không tức giận chứ?

Thần lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Đã là người lớn, muốn đi con đường nào lão phu đều không xen vào, cùng không muốn để ý tới, nhưng nam tử hán đại trượng phu đã muốn làm thì phải biết chịu trách nhiệm, bất luận là thành hay bại…. thì ra là lão phu đã nhìn lầm rồi.

Lâm lão lắc đầu nói:

- Tam thiếu gia đây cũng là hết cách mà thôi, hy vọng hành động lúc này của tiểu thiếu gia có thể làm cho hắn tỉnh ngộ lại.

- Hiện tại mới biết không phải là đã quá muộn rồi sao? Về phần tỉnh ngộ thì….

Thần lão gia tử hừ lạnh một tiếng, cuối cùng lại thở dài nói:

- Dạ nhi nhớ đến tình huynh đệ khiến lão phu rất yên tâm. Lâm lão, ngươi hãy nói cho hắn biết một tiếng, để giúp hắn đỡ buồn chút.

Không chỉ Thần Nguyên đang trấn tĩnh ở trong thiên lao, mà ở bên ngoài hoàng đế cũng giống như thế, thậm chí hắn lại có chút kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.