- Ngươi liền không thích ta như vậy?
Thần Nguyên đi nhanh vài bước, cản Thần Dạ lại. Hắn cũng không cần giả bộ ít nhiều mà trực tiếp hỏi:
- Hôm nay có gặp Huyền Lăng Công Chúa chứ?
Thần Dạ cũng vẫn không lên tiếng, mà Thần Nguyên cũng tiếp tục cách nói của hắn:
- Bỏ qua một bên không nói chuyện tình trạng hiện tại của Huyền Lăng
Công Chúa. Nhưng dung mạo của nàng, ta nghĩ cả thế gian cũng không có
bao nhiêu người có thể sánh được với nàng. Nếu như không phải vậy, hoàng đế bệ hạ làm thế nào lại gả Công Chúa cho ngươi? Thần Dạ, ngươi dứt
khoát thẳng thắn một chút là được mà tiếp nhận chuyện hôn sự này đi!
- Hay cho một sự thẳng thắn!
Ánh mắt của Thần Dạ có hơi nhíu lại, một lát sau hắn liền cười hỏi:
- Ngươi hẳn là là đến làm thuyết khách giúp Nhị hoàng tử à? Mà hiện tại cứ như lời của ngươi nói, tựa hồ không giống với ý đồ của Nhị hoàng tử, không sợ hắn tức giận sao?
- Ngươi quả nhiên thông minh.
Ở chỗ sâu trong con ngươi Thần Nguyên, vẻ kiêng kỵ lại chậm rãi lặng
yên hiện lên. Nhưng rồi liền nhanh chóng lại tiêu tan, hắn trầm tư nói:
- Ngươi cưới Huyền Lăng Công Chúa, Thần gia chúng ta là hoàng thân quốc
thích. Sau này hành động liền có dư địa để cứu vãn hơn rất nhiều. Tối
thiểu, những chỗ Thần gia bị công kích, tạm thời mà nói, cũng sẽ giảm đi rất nhiều. . . .
- Nói xong rồi sao?
Mắt nhìn Thần Dạ, biết hắn lòng tràn đầy tức giận, Thần Nguyên tự đắc cười một tiếng:
- Ngươi chỉ biết cái thứ nhất, mà không hiểu vẫn còn một mặt khác. Hiện
nay ta đi theo Nhị hoàng tử, ngươi thành thân cùng Huyền Lăng Công Chúa, đây là hai bút cùng vẽ. Tương lai, bất kể ai có thể kế thừa Đại Thống
thì Thần gia chúng ta, trước sau vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý!
- Thế này chỉ sợ không phải là lời tâm huyết của ngươi?
Thần Dạ đã không muốn nhiều lời cùng Thần Nguyên. Chỉ là ở trong lòng hắn, vẫn còn có những tia khát vọng như vậy.
- Là đúng hay không, một mình ngươi đi phán đoán!
Thần Nguyên cười nhạt, cuối cùng, lưu lại một câu:
- Thân phận của ngươi, mặc dù không đáng để ý, nhưng dù sao cũng là
người của Thần gia. Sau này hành động nói chuyện, xin tự trọng thân
phận. Ngươi không để ý một mình ngươi thì cũng phải hiểu rõ ràng, ngươi ở bên ngoài, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ khiến cho người khác liên hệ
đến trên người Thần gia.
- Tiểu Nha chỉ là tiểu nha hoàn, không đáng vì nàng mà mang đến cho Thần gia ta phiền toái lớn lao.
Lúc đầu là ' Thần gia chúng ta', đến cuối lập tức đổi thành 'Thần gia ta' . . . . Thần Dạ liền cười lạnh:
- Tiểu Nha là người của ta, vĩnh viễn đều là như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên, nếu như lại có lần sau, ta sẽ giết người, cho dù là ai! Hiện tại
thì ngươi hẳn là biết, thực lực của ta, cũng đủ để ta làm một ít chuyện.
- Thần Dạ!
Thần Nguyên Tinh ánh mắt vụt sáng, rất có thể muốn xé rách không gian !
- Sao nào?
Thần Dạ ngước mắt nhìn người đối diện. Bất luận kẻ nào cũng có điểm mấu chốt, cho dù là Thần Dạ hay một người buôn bán nhỏ, cũng tuyệt không
thể khoan dung loại chuyện này phát sinh năm lần bảy lượt.
Một lát sau, Thần Nguyên giống như bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt. Thế nhưng ở chỗ sâu trong con ngươi lại xẹt qua một nụ cười ngầm chế giễu không
muốn cho người khác biết .
Thật lâu sau đó, Thần Dạ cũng cười không thành tiếng!
Thần Nguyên là kẻ tự phụ biết bao. Hắn lựa chọn làm phụ tá Nhị hoàng tử, thậm chí không tiếc dùng chính một em họ ruột thịt để biểu hiện sự
trung thành và tận tâm đối với Nhị hoàng tử. Một người như thế, làm thế
nào lại cùng trong thời gian lưu lại cho chính hắn một con đường lui
khác. Như vậy chẳng phải là có vẻ hắn rất không hề tự tin sao?
Trên con đường đi đến ngai vàng hoàng đế , xưa nay vốn phủ kín mít chông gai. Nếu muốn thông qua, chỉ có chặt phá chông gai. Đây là một con
đường máu, không chấp nhập được chuyện lui về phía sau dẫu chỉ chút xíu. Bởi vì con đường lui về phía sau , là chỉ một chữ, tử!
Nếu như muốn có được công lao phò tá thì cũng như thế. Những kẻ hai mặt
chân trong chân ngoài ngả phải nghiêng trái, cho tới bây giờ cũng là
luôn không đi được xa!
Hôm nay hai người nói chuyện, bất kể là một chữ nịnh nọt ít ỏi, hay là
trực tiếp châm chọc, cùng với cuối cùng thì nhắc tới Tiểu Nha. Thần
Nguyên chỉ có một mục đích, chính là muốn cho tâm thần Thần Dạ bị thất
thủ, từ đó tiếp theo là đóng một dấu ấn không phai.
Thần Nguyên không hề sợ sau khi Thần Dạ tiến vào trận doanh của Nhị
hoàng tử thì sẽ dần dần thay thế địa vị của hắn, cướp đi tất cả những gì thuộc về hắn. Mà là hắn cho tới bây giờ đều không hề nghĩ tới việc tạo
cho Thần Dạ một cơ hội.
Đương nhiên, Thần Dạ cũng hoàn toàn thật không ngờ, ở trong lòng Thần
Nguyên không chỉ có là không hề quan tâm tới tương lai của người em họ
này, mà ngay cả tính mạng của Thần Dạ thì hắn cũng không quan tâm.
Mà mặc dù Thần Dạ đã biết, thì giờ này khắc này, cũng sẽ không thể vạch
trần. Ở trong lòng Thần Dạ, hắn vẫn còn cảm giác một chút may mắn như
vậy. Thủ đoạn của Nhị hoàng tử thật kinh người, ngay cả chính mình đều
thiếu chút nữa mà theo gót Tam ca, vì thế mới nghĩ tới dã tâm lúc này
của Thần Nguyên không phải chỉ còn thuộc về bản thân Tam ca nữa chăng?
Cho dù mọi thứ của Thần Nguyên vẫn còn bình thường, Thần Nguyên hắn có
khả năng không coi chính mình là huynh đệ. Nhưng Thần Dạ cũng không thể
lạnh lùng vô tình như hắn . Huyết thống ruột thịt, đời này kiếp này đều
là tồn tại.
Cho nên, không đến một khắc cuối cùng thì Thần Dạ không đành lòng! Không hoàn toàn đều là vì chính mình. Gia gia, Đại bá Nhị bá đều là những
người cực kỳ quan trọng với Thần Dạ. Chỉ cần còn có một chút khả năng có thể, Thần Dạ đều không muốn nhìn thấy bọn họ lâm vào cảnh thương tâm
đau lòng . . . .
- Tam ca, Nhị hoàng tử, hành động hôm nay của các ngươi xem như khiêu chiến sao? Nếu như là vậy, hảo, ta tiếp nhận!
Cảnh đêm tối nay không được tốt, không phải là đêm để ngắm trăng. Bởi
vậy, cả đế đô, đều có vẻ có vài phần kiềm chế nặng nề ngột ngạt.
Ở chỗ sâu trong Vương phủ, trong căn nhà cỏ tranh có ngọn đèn mơ hồ chập chờn, phảng phất ngọn đèn chỉ đường!
- Thần Thuận, Huyền Lăng Công Chúa hôm nay lại đây, gây nên chuyện gì?
Từ chỗ của bề trên, Thần lão gia tử nhẹ nhàng hỏi.
- Con không biết!
Huynh đệ Thần Thuận xác thật không biết, sau khi đi tới vương phủ ,
nhìn thấy Thần Dạ thì Công Chúa liền cùng hắn đi chơi . Đến sau đó, Thần Dạ vội vã ra ngoài. . . .
Thần lão gia tử lão có hơi cau mày . . . . Thần Thuận vội nói:
- Công chúa điện hạ sẽ không vô duyên vô cớ đến Thần gia chúng ta. Phụ thân, để con đi điều tra thêm?
- Không cần!
Bất kể Huyền Lăng Công Chúa đến với ý đồ như thế nào, đều không đáng
coi trọng. Hậu quả nghiêm trọng nhất, đơn giản cũng là hoàng đế ban hôn, không có gì đáng ghê gớm.
Thần lão gia tử lo lắng, cũng là có chuyện gì khác !