Đế Quân

Chương 917: Chương 917: Ích kỷ.




Ngay cả nó cũng không giết được người trẻ tuổi kia thì Phương Đông Lưu lại càng thêm không được, dùng sự ưu tú và tiềm lực của người trẻ tuổi kia nếu đợi thêm một thời gian thì sẽ là tồn tại bực nào đây.

Trấn Điện Thần Thú không cách nào không kiêng kị.

Dưới tình huống không biết gì nhưng chỉ bằng vào hoàn cảnh là có thể suy đoán ra tất cả âm mưu, làm địch nhân với hắn thật sự khiến người khó mà bình tĩnh được.

- Hợp tác với hắn có lẽ đúng là lựa chọn chính xác nhất đời ta. . . .

Trấn Điện Thần Thú nhẹ giọng nỉ non, thân hình phủ phục xuống dưới, nhưng lại không hóa thành thạch điêu, đồng tử không hề chớp mắt nhìn Truyền Thừa Đại Điện xen lẫn chút ít chờ mong

Vừa vào đại điện khí tức tuế nguyệt trôi qua đã phả vào mặt, phóng mắt nhìn đại điện trống trơn cũng cực kỳ bình thường không cảm ứng được điều gì bất thường.

Cung điện cũng không lớn lắm, liếc mắt là có thể thấy điểm cuối, ngoài ra cũng chỉ có đại môn phân biệt dựng ở trên vách tường ở hai bên trái phải và cuối là khiến người có chút hứng thú

Trấn Điện Thần Thú nói cuối cánh cửa cuối cùng mới là nơi Trường Tôn Nhiên muốn đi, vậy thì hẳn là chỉ đại môn trên vách tường ở cuối cùng kia rồi.

- Chúng ta đi xung quanh xem một chút đi?

Thần Dạ hỏi

Tuy sau hai cánh cửa khác có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn nhưng Thần Dạ muốn cũng không phải những thứ này, hợp tác với Trấn Điện Thần Thú đối với hắn mới là trọng yếu nhất.

Trường Tôn Nhiên lại đột nhiên ngừng xe lăn nói khẽ:

- Thần Dạ, sau khi ra khỏi Nhất Tuyến Thiên quên đi mọi chuyện xảy ra ở đây đừng so đo có được không.

Vô duyên vô cớ Trấn Điện Thần Thú của Nhất Tuyến Thiên lại muốn hợp tác với Thần Dạ. Trường Tôn Nhiên thông minh cỡ nào, nàng còn biết được nhiều hơn Thần Dạ, sao lại không nhìn ra che giấu trong đó chứ.

Thần Dạ đạm mạc nói:

- Mỗi người đều phải phụ trách cho việc mình đã làm. . . .

Trường Tôn Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười, quay xe lăn lại nhìn Thần Dạ nói:

- Ngươi cũng đã đến Bắc Vực, mà với tu vị và thực lực của ngươi hiện giờ thì chuyện của Đại Hoa Hoàng Triều cũng đã xong rồi chứ, nói với ta xem thử.

Trường Tôn Nhiên là một nữ tử thông minh, chuyện không thể nào trôi qua được, chỉ có đối mặt mới là biện pháp duy nhất giải quyết khúc mắc, hơn nữa giữa hai người giờ đã có liên hệ rất sâu, Trường Tôn Nhiên không sợ khi nhắc đến những chuyện này Thần Dạ sẽ rời nàng mà đi như trước nữa

- Ngươi thật muốn biết?

Cúi đầu nhìn Trường Tôn Nhiên, sau khi im lặng một hồi Thần Dạ mới hỏi.

Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, mặt dãn ra cười khẽ:

- Từ sau khi quen biết với ngươi ta cũng đã biết cách cục của Đại Hoa Hoàng Triều cho nên ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý, ngươi không cần lo lắng ta không tiếp thụ được, ngươi càng thêm không cần có bất kỳ áy náy gì với ta, Thần Dạ ngươi cũng biết là ta ở Đại Hoa sống không bằng chết/

- Nếu ngươi đã biết thì cần gì hỏi lại!

Thần Dạ hai con ngươi mạnh mẽ xiết chặt nói.

Trường Tôn Nhiên vẫn nói:

- Ta muốn nghe

Sau khi nói xong trong nội tâm nàng yên lặng thêm một câu, Thần Dạ chỉ có như vậy ngươi mới có thể bỏ qua khúc mắc, dùng tính cách vốn có của ngươi để đối mặt với ta.

Đối với Trường Tôn Nhiên hiện giờ, Thần Dạ không cách nào cự tuyệt được, sau khi trầm mặc nửa ngày mới nói lại mọi chuyện mình từ Đông Vực trở lại Đại Hoa Hoàng Triều lại một lần.

- Nếu như, ta nói là nếu như không có những chuyện xảy ra bên ngoài Đại DAnh Phủ, có phải kiếp này ngươi sẽ không gặp lại ta không?

Dù trong trong Trường Tôn Nhiên cái gì cũng rõ nhưng giờ đối mặt vẫn cảm thấy đau lòng.

- Thực xin lỗi.

- Không nên nói xin lỗi ta.

Trường Tôn Nhiên ngửa đầu nhìn Thần Dạ nói:

- Chỉ có thể nói tất cả đều là do tạo hóa trêu người, chúng ta ai không ai dự liệu được tương lại sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên chúng ta vẫn luôn mờ mịt, trong thế giới này chúng ta chỉ có thể làm hết sức, không thể hoàn mỹ, nhưng Thần Dạ, chuyện đã qua cần gì phải chấp nhất chứ.

Nghe vậy Thần Dạ đắng chát nói:

- Thực sự không phải là ta quá chấp nhất mà là những người kia. . . .

- Vậy ngươi coi như ta ích kỷ được không

Ông ông

Lời Trường Tôn Nhiên lập tức khiến trong đầu Thần Dạ như bị trọng kích, một câu ích kỷ nói sao mà nhẹ nhàng, nhưng hắn sao lại không biết Trường Tôn Nhiên nói ra những lời này cần đến dũng khí thế nào chứ. . . .

- Kỳ thật chẳng những là ta muốn ích kỷ mà sợ rằng trong lòng Huyền Lăng công chúa càng thêm muốn phần ích kỷ này.

Trường Tôn Nhiên buồn bả nói:

- Thần Dạ vận mệnh khiến chúng ta bỏ qua quá nhiều, không cách nào đối mặt, ta cũng biết những việc này sẽ trở thành ma chướng khó có thể vược qua trong lòng chúng ta, nhưng thật sự không cách nào giải quyết sao?

- Ta không tin!

Trường Tôn Nhiên lắc đầu, bên khóe miệng nhếch lên vẻ tự tin và kiên định khống chế tất cả:

- Người trong võ đạo cả đời đều tự xưng là nghịch thiên mà đi, ngay cả thiên cũng dám nghịch sao lại không dám đối mặt với lòng mình chứ

- Vì sinh tồn Huyền Lăng công chúa tình nguyện nhiều năm giả ngu thành ngu ngốc, vì không để mình gả cho người không muốn nên ta tình nguyện chết cuối cùng khiến hai chân tàn phế, mà căn cơ ngươi cũng từng bị phế. . . .

- Những việc này chúng ta đều không quên, chính là vì phần không cam lòng kia nên hiện giờ chúng ta mới vẫn sống tốt lành, còn địch nhân của chúng ta cũng vì vậy mà nguyên một đám ngã xuống.

Trường Tôn Nhiên nhìn qua Thần Dạ nói từng chữ một, dừng một chút lại nói:

- Thần Dạ, ta không hề quên những thống khổ này, nhờ nó mới biết biết hương vị hạnh phú sau khi tự do trân quý biết bao, chẳng lẽ ngươi muốn lần nữa phá hủy đi tự do và hạnh phúc mới vừa chạm đến tay sao?

Thần Dạ im lặng không nói, Trường Tôn Nhiên nói hắn đều hiểu rõ, vô luận là Đại Hoa hoàng đế hay Trường Tốt Mạc đều là người chí thân của Huyền Lăng và Trường Tôn Nhiên.

Tuy những người chí thân này mang đến cho các nàng tổn thương, nhưng huyết mạch tương truyền lại là sự thật không cách nào thay đổi, Thần Phật đầy trời mặc dù thần thông quảng đại nhưng cũng không thay đổi được.

- Có thể buông không?

Trường Tôn Nhiên nhu hòa hỏi

- Cho ta một ít thời gian đi.

- Ân ân.

Trường Tôn Nhiên liên tục gật đầu lộ ra dáng cười vui vẻ, nàng đã biết rõ Thần Dạ không phải người vô tình, chính vì hữu tình nên mới có thể thứ khó có thể đối mặt

Nếu là người vô tình thì cần gì quan tâm nhiều thế chứ.

Hiện giờ mặc dù còn nhiều khúc mắc chưa cởi bỏ, nhưng hắn đáp ứng cho mình cơ hội cũng đã tốt lắm rồi. . . .

- Hiện giờ chúng ta tiến vào cánh cửa kia xem thử đi!

Trường Tôn Nhiên chỉ vào đại môn trên vách tường bên phải, con mắt chớp chớp mang theo vài phần dí dỏm nói.

Thần Dạ trong lòng có cảm giác đau nhức, nữ tử trước mặt này tuổi còn nhỏ hơn mình một ít ah, thế nhưng kinh nghiệm của nàng cũng không hề thua kém mình bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.