Đế Quân

Chương 708: Chương 708: Khách không mời mà đến. (1)




Cái nhà này, mặc dù không dùng Cổ Đế Điện phong tỏa, nhưng chung quanh đều có cao thủ kiêng kị kiềm chế lẫn nhau, Thần Dạ sao lại không có chút chuẩn bị nào được.

Nhưng hiện giờ xem ra, tất cả chuẩn bị ở trước mặt người này đều không đáng giá.

Đây là một vị lão giả, hẳn là người trường kỳ ở vị trí cao, hắn chắp tay đứng thẳng, mặt mỉm cười nhìn mình, không có bất kỳ khí tức nào lộ ra, mặc dù bình thường như thế, nhưng trong cái bình thường này lại cất dấu vẻ bá đạo như cửu thiên thần lôi.

- Ngươi là ai?

Lão nhân này, Thần Dạ chưa từng gặp qua, mà nhắm mắt lại, người phía trước lại phảng phất như không tồn tại vậy, loại cảm giác cổ quái này khiến thân thể Thần Dạ giật thót.

Những năm gần đây, coi như đã gặp rất nhiều cao thủ, Thanh Mộc lão quái trong Tứ đại Hoàng Huyền cao thủ, Hổ Thiên và Mặc Thành hai đại Hoàng Huyền cao thủ, vị lão tiền bối Trọc Ly trong Hổ Sa nhất tộc kia.

Nhưng những người này, luận mức độ nguy hiểm so ra đều kém người trước mặt.

Đương nhiên, đối mặt với Thần Dạ, Trọc Ly không có ác ý, chỉ nói chuyện phiếm như tiền bối với vãn bối vậy, tăng thêm Trọc Ly tu vị quá sâu, Thần Dạ căn bản không cách nào cảm giác được tu vị chính thức của hắn.

Vị trước mặt này cũng không phải trưởng bối của Thần Dạ hắn, tới nơi này, cũng chỉ có một mục đích, cho dù hôm nay đã ẩn tàng một thân khí tức, nhưng cổ uy nghiêm kia vẫn tự động tán phát ra.

Thần Dạ khẩn trương khiến lão giả thoả mãn cười cười, chợt thản nhiên nói:

- Lão phu bằng chừng ấy tuổi, cũng đáng cho ngươi gọi một tiếng tiền bối chứ? Người trẻ tuổi, ngươi tựa hồ không được lễ phép lắm.

Khóe miệng Thần Dạ khẽ nhếch, Xùy~~ cười nói:

- Chẳng quan tâm, không được ta đồng ý đã xông vào, ngươi tựa hồ cũng không lễ phép bao nhiêu thì phải.

Nghe vậy, lão giả cũng không tức giận gì cả, ngược lại trong ánh mắt nổi lên thần thái khác thường, một lát sau, mới lên tiếng:

- Nơi này là Lăng Tiêu Thành, chính là địa bàn của Lăng Tiêu Điện, cho nên, đối với lão phu mà nói, dù ở đâu cũng đi lại tự nhiên như ở nhà thôi.

Thuyết pháp thật bá đạo!

Ánh mắt Thần Dạ có chút xiết chặt, không nghĩ tới, người đầu tiên tìm đến mình lại là người Lăng Tiêu Điện Tiêu gia, hơn nữa tìm đến còn là một vị cao thủ khủng bố như thế nữa.

Trong Tiêu gia, tu vị còn trên cả Tiêu Lang Hiên không ai ngoài Tiêu Lang Anh, còn có thể là người nào nữa?

Khó trách tất cả chuẩn bị lại bị coi như không có gì, hắn đến đây bọn người Thanh Mộc lão quái cũng không có nửa điểm phản ứng, ít nhất cao thủ Hoàng Huyền bát trọng thực lực quả thật cực kỳ cường đại.

- Ngươi là người của Lăng Tiêu Điện, như vậy, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả, tạm biệt, không tiễn!

Nếu lão gia hỏa này đã không nói rõ thân phận thì Thần Dạ cũng vờ hồ đồ một chút, cùng cao thủ bực này liên hệ, thật sự quá hao tâm tổn trí!

- Lão phu đã từng nói qua, bất kỳ nơi nào trong Lăng Tiêu Thành lão phu cũng có thể đi lại như nhà mình.

Hai mắt lão giả có chút khép lại, có tinh mang khiếp người lướt ra:

- Xem ra, quả thật như Vô Yểm nói, ngươi tới Lăng Tiêu Thành là chuyên tới tìm Lăng Tiêu Điện ta gây phiền toái.

Tiêu Vô Yểm ngược lại đủ thông minh, quả nhiên đoán được thân phận của mình.

Nhàn nhạt liếc lão giả, Thần Dạ giống như cười mà không phải cười:

- Mặc kệ Tiêu Vô Yểm đoán ta là ai, chính hắn sao không dám tới? Lăng Tiêu Điện thiếu chủ đại danh đỉnh đỉnh thì ra cũng không hơn gì cái này!

- Hừ!

Lão giả nhẹ nhàng khẽ hừ, toàn bộ không gian, phảng phất như bị xé nứt vậy, cảm giác áp bách kinh người liền từ trong hư không bị xé rách kia tuôn ra ngoài như mưa to gió lớn, rất có bộ dạng như muốn xé Hắc y nhân thành phấn vụn.

- Tử tôn Tiêu gia ta ngươi còn chưa có tư cách đến xoi mói, mấy ngày sau, Vô Yểm sẽ tìm đến ngươi chấm dứt tất cả, hiện giờ...

Lão giả lạnh nhạt nói:

- Ngươi tại Lăng Tiêu Thành gây ra động tĩnh lớn như vậy, đơn giản là muốn mình có đủ át chủ bài bảo trụ tánh mạng mình thôi, ngươi đã làm được, nói nói điều kiện của ngươi đi, muốn như thế nào, ngươi mới có thể dừng tay đây?

- Ngươi đây là tới đàm phán với ta sao? Ha ha!

Thần Dạ cất tiếng cười to, có thể khiến chỉ nhân chính thức của Lăng Tiêu Điện cúi tư thái đến đây một phen, hắn cũng đủ tự ngạo rồi, nhưng mà tiếng cười to của Thần Dạ lại không là vì vậy!

Tiêu Vô Yểm đã đoán được thân phận của mình, như vậy, bọn hắn đã biết rõ mục đích của mình, giờ lại còn tới muốn đàm phán với mình, đã muốn bảo vật, lại không muốn thả người, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao, hay là người Lăng Tiêu Điện đã quá mức coi trọng mình rồi?

Thần Dạ chính là giận quá mà cười!

Ở trong tiếng cười, sắc mặt lão giả cũng âm trầm hơn chút, hiển nhiên, hắn đã hiểu ý của Thần Dạ, nhìn qua người trẻ tuổi đã tản ra sát khí kia, hắn đạm mạc nói:

- Lão phu tự mình tới, đã là cho đủ thành ý rồi, người trẻ tuổi, chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước, bằng không thì...

- Bằng không thì như thế nào? Giết ta? Ha ha, ngươi không dám, ít nhất ngươi bây giờ không dám!

Thần Dạ cuồng tiếu:

- Ý của ta, các ngươi nếu có thể đoán rõ ràng vậy thì làm theo đi, nếu không, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận!

- Làm càn!

Đã bao nhiêu năm, người uy hiếp Lăng Tiêu Điện đã không thấy nhiều nữa, người uy hiếp hắn, phóng mắt khắp Đông Vực thế giới chỉ sợ cũng khó tìm ra mấy người, chưa từng nghĩ, hôm nay ngược lại gặp được một tên

Trong tiếng quát nơi pha lẫn nộ khí, Thiên Địa linh khí đầy trời phảng phất như hóa thành khí tức tử vong của tử thần, phô thiên cái địa điên cuồng ập tới Thần Dạ.

Phiến Thiên Địa này đột nhiên ảm đạm thất sắc, từng đạo thanh âm không gian vỡ tan vang lên thanh thúy, chỉ trong nháy mắt đã phảng phất như tận thế vậy.

Thân ở trong đó, cảm thụ được áp lực khổng lồ như núi kia, Thần Dạ cũng không tránh, trong tiếng cười lạnh, hắn như bàn thạch vững chải mặc kệ mưa gió đột kích!

Lão giả ánh mắt biến đổi, tay áo vung khẽ, khủng bố đầy trời trong giây lát đã biến mất vô tung vô ảnh, nhìn Thần Dạ, hắn đè ép xuống lửa giận trong lòng, cùng với một tia sát ý nhàn nhạt, lạnh lùng nói:

- Lão phu không được kiên nhẫn lắm đâu, ngươi tự giải quyết cho tốt đi, ngàn vạn không nên ép lão phu động thủ.

- Mà ngươi càng phải hiểu, lão phu nếu không chiếm được thì chết đi cũng không chỉ một mình ngươi đâu!

- Ta chờ đây!

Uy hiếp bực này, Thần Dạ cười cười cho qua, không chút để ý đến, Tử Huyên vốn ở trong Lăng Tiêu Điện, bọn hắn căn bản cũng không dám giết.

Sắc mặt lão giả lại lần nữa biến đổi, trong nội tâm không hiểu sinh ra một tia kiêng kị, nhìn Thần Dạ thật sâu, nếu không phải người này là mấu chốt để Tôn nhi khu trừ Tâm Ma thì hắn đã không thể ngăn được sát cơ trong lòng rồi.

Nhìn lão giả như bóng dáng biến mất không thấy gì nữa, bước chân Thần Dạ rốt cục nhịn không được rút lui vài bước, ít nhất khí thế và uy nghiêm của cao thủ Hoàng Huyền bát trọng hắn cũng không thể bình yên vô sự chống cự được, trong nội tâm, cũng không cách nào bảo trì tỉnh táo như không nhìn thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.