Đế Quân

Chương 1218: Chương 1218: Khiêu chiến. (2)




Liễu tộc chi tổ gật đầu, chậm rãi nói:

- Đoán không sai mà nói, Đế Hoàng cung hẳn là muốn mở ra, khó trách nhiều người tụ tập ở đây như vậy.

Nói tới chỗ này, Liễu tộc chi tổ cuối cùng khẽ thở dài môt tiếng:

- Có tư cách tham gia khiêu chiến tiến vào Đế Hoàng cung đủ để chứng minh sự bất phàm của các ngươi, nhưng thế giới lớn như thế cũng chỉ có những người các ngươi, tương lai ứng phó với Tà Đế điện, quá khó khăn.

Nghe nói như thế, trong lòng Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần buông lỏng rất nhiều, chỉ cần Liễu tộc chi tổ như cũ còn có nhiệt huyết của năm đó, vậy hôm nay hẳn là sẽ không phát sinh những biến cố khác rồi.

Dù sao bốn vị lão tổ ở năm đó, coi như là sau trận đại chiến kia đầu tiên tiến vào hàng ngũ cao thủ đỉnh phong nhất, bọn họ rõ ràng nhất suy thoái sau trận đại chiến năm đó cùng với tai nạn mà Tà Đế điện mang đến cho thế gian.

- Lão tổ, không phải là như, thế gian còn có rất nhiều cao thủ, chỉ là bọn họ thích lánh đời không ra, đám hậu bối tìm không được bọn họ.

Sau khi Liễu Lăng Vân vội vàng giải thích một câu, lập tức lại nói:

- Lão tổ, những chuyện khác có thể thương lượng sau, những người này quá ăn hiếp người rồi, người xem, hại không ít tử tôn hậu nối của chúng ta, hơn nữa còn muốn tộc ta cùng Thiên tộc từ nay về sau nhìn thấy bọn họ đều phải đi đường vòng, vô luận như thế nào đều không được có điều xâm phạm tới bọn họ, dù cho song phương phát sinh tranh chấp cũng là chúng ta sai, lão tổ, hậu bối thật sự không thể ra sức, lão nhân gia ngài nên làm chủ cho chúng ta a!

Hiện tại, trong không gian như cũ còn phiêu đãng vị đạo huyết tinh nồng đậm, một chút hậu bối của Thiên, Liễu nhị tộc mặc dù trải qua trợ giúp của Liễu tộc chi tổ, tà khí tiêu tán, tinh thần trạng thái khôi phục, nhưng thảm trạng lúc trước của bọn họ, Liễu tộc chi tổ đều thấy rõ, hơn nữa còn có thi thể ở đây.

Những lời này của Liễu Lăng Vân cũng là không có nói sai quá nhiều, chỉ bất quá là nói những chuyện xảy ra phía sau, cũng không đem nguyên nhân trước đó nói ra.

- Long tộc hậu bối, ngươi trước khôi phục nhân thân đi, lấy thực lực của ngươi, lão phu nếu muốn đại khai sát giới, ngươi cũng là không ngăn cản được.

Liễu tộc chi tổ nhẹ nhàng phất phất tay, liền ở trước mắt bao người, ở dưới ngăn cản của Ngao Thiên, thân ảnh kia bỗng nhiên vừa động lại đã xuất hiện ở trước người Tử Huyên.

Hai mắt của U Nhi nhẹ nhàng lạnh lại, theo sát mà tới, đứng ở bên cạnh Tử Huyên, cùng lúc đó trong Dạ Minh, Huyền Lăng cùng Trường Tôn Nhiên, Thiết Dịch Thiên ba người cũng là nhanh chóng bước ra.

Nhìn thấy năm người này, ánh mắt của Liễu tộc chi tổ khẽ lóe lên, nói:

- Quả nhiên đều là mầm tốt, tương lai có thành tựu không thể hạn chế, chỉ là đáng tiếc.

Liễu tộc chi tổ thò ra một ngón tay, chỉ vào Tử Huyên, lão thân nhiên nói:

- Tiểu nữ oa, ngươi có phải nên cho lão phu một cái công đạo hay không?

- Công đạo gì?

Tử Huyên hờ hững nói.

Liễu tộc chi tổ trầm giọng nói:

- Trên người của ngươi có tà khí cực kỳ tinh thuần, để cho lão phu phải hoài nghi lai lịch của ngươi, chỉ là gần gũi với Long tộc như thế cũng để cho lão phu có hoài nghi ngươi không phải là người của Tà Đế điện, bởi vì Long tộc bất kể xảy ra loại nguyên nhân nào đều sẽ không khuất phục ở dưới Tà Đế điện, cho nên lão phu nguyện ý cho ngươi một cái cơ hội giải thích, đồng thời chuyện mà ngươi làm với Liễu tộc ta tự nhiên cũng phải cho lão phu một cái công đạo, nếu như không, đối với danh dự của Liễu tộc ta sẽ là một cái thương tổn cực lớn.

- Lời này của ngươi ngược lại là có chút đạo lý, nếu như lời của Liễu Lăng Vân nói đều là sự thật, đúng là nên cho ngươi một cái công đạo, nhưng không biết ngươi là có muốn biết tiền căn hậu quả là cái gì hay không?

Nhìn Liễu tộc chi tổ, Trường Tôn Nhiên thản nhiên nói.

Liễu Lăng Vân không khỏi quát lên:

- Lão tổ!

Mi gì của Liễu tộc chi tổ hơi hơi trầm xuống, nói:

- Cô nương, mời nói!

Lông mày của Trường Tôn Nhiên nhảy lên, chợt đem hết thảy quá trình cặn kẽ giảng thuật một lần, mở đầu cái này liền là buổi đấu giá năm đó Liễu Hàn Song xuất tràng.

- Hỗn trướng!

Sau khi nghe xong, Liễu tộc chi tổ tức giận hét lớn.

Mà nghe tiếng hét phẫn nộ như thế, đám người Liễu Lăng Vân có cảm thụ gì, không có quá nhiều người đi để ý tới, trong lòng U Nhi khẽ thở ra một hơi, bất kể nói như thế nào, ở trong thời đại năm đó, bốn người Liễu Phá Phong coi như là anh hùng cái thế.

Khi đó, đại chiến mới vừa kết thúc, cả thiên địa đều ở trong sa sút vô độ, sau khi bốn người Liễu Phá Phong từ Đế Hoàng cung đi ra, ngang trời xuất thế, lấy thực lực cường đại sinh sôi để cho trật tự của thế giới này dần dần khôi phục lại, mà bọn họ cũng vâng theo tôn chỉ của Đế Hoàng cung, ở lúc bọn hắn sinh thời tận hết sức lực tìm Tà Đế điện, cố gắng đem nó nhổ tận gốc.

Khi Tà Đế điện mất tích, tứ đại cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong đồng thời xuất động, ngay lúc đó Tà Đế điện căn abrn không có cao thủ ngang cấp đầy đủ đến ứng chiến, chỉ tiếc bọn họ không tìm được Tà Đế điện đã ẩn giấu.

Anh hùng cái thế như vậy, nếu là hiện tại bởi vì hậu bối bất thành khí, tàn nhẫn âm trầm mà thanh danh đọa lạc, thật sự để người ta tiếc hận.

- Lão tổ...

- Câm mồm!

Liễu tộc lão tổ nặng nề giơ giơ tay áo bào, một cỗ phong bạo ngập trời liền là từ trong tay áo này điên cuồng tịch quyển mà ra.

Bao gồm Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ ở bên trong, mọi người của Thiên, Liễu nhị tộc liền ở trong phong bạo này giống như bị sét đánh, moin người ngã xuống, miệng phun máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

- Lão phu không có hậu bối tử tôn như các ngươi!

Liễu tộc chi tổ tựa như còn chưa tiêu tan hết tức giận, bàn chân ở không gian đạp mạnh một cái, ba động năng lượng đáng sợ lại một lần nữa dữ dội tuôn ra, nhìn bộ dáng kia tựa hồ là muốn thanh lý môn hộ.

- Liễu Phá Phong, nếu như ngươi là đang diễn trò mà nói, như vậy đã đủ rồi, đừng để cho người ta chế giễu!

Lông mày của U Nhi nhẹ chau lại, đột nhiên nói.

- Tiểu cô nương, ngươi là ai?

Rung động đáng sợ ở lúc lời nói của Liễu tộc chi tổ vang lên trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, thủy chung là hậu bối tử tôn của lão, dạy dỗ một phen thì cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng nếu như đại nghĩa diệt thân, rất khó có người có thể làm được.

- Cái này không trọng yếu!

U Nhi lạnh lùng nói:

- Lời mới vừa rồi của Liễu Lăng Vân đã đủ minh bạch rồi, ngày sau phàm là nơi Dạ Minh chúng ta đi qua, người của Thiên, Liễu nhị tộc đều phải tránh lui, Liễu Phá Phong, cái yêu cầu này ngươi đáp ứng liền cũng không có chuyện gì nữa rồi.

- Tiểu cô nương!

Liễu tộc chi tổ cười khổ một tiếng, sau khi trầm mặc một lát, nói:

- Như vậy, nếu hôm nay là ngày ước chiến, liền cho lão phu một cái mặt mũi, trong các ngươi có thể lựa chọn một người nào đó đến đánh với lão phu một trận, lão phu sẽ đem thực lực áp súc lại, so sánh với người xuất chiến kém ba cái cấp độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.