Đế Quân

Chương 89: Chương 89: Kiếm Cương chém yêu quyết!




Giao Long thể đối với hoàng thất mà nói, không chỉ không bí mật mà còn là một loại công pháp vô cùng quen thuộc, cả hoàng tộc, số lượng người tu luyện Giao Long thể cũng không ít, thế nhưng người có thể thành công đạt tới nhập môn lại không có mấy người.

Không người nào giống như Thần Dạ đây, có thể làm được Giao Long thể tới mức đó.

Khi hoàng đế bệ hạ nhìn thấy Thần Dạ đã tu luyện Giao Long thể tới cảnh giới như thế, hắn đã biết một kích mới vừa rồi của Tiêu Một tuyệt đối không phải là đối thủ của Thần Dạ.

Chỉ có tu luyện qua Giao Long thể, hơn nữa sau khi đã thành công mới biết được, loại công pháp tu luyện thân thể Giao Long thể này sẽ mang lại một lực lượng rất lớn cho người sử dụng.

Vào giờ khắc này, Thần Dạ biến hóa, Thần Dạ bền bỉ, Thần Dạ thành công đã khiến cho hoàng đế cảm nhận được một loại áp lực rất lớn.

Hiện tại Thần Dạ vẫn còn chưa thật sự trưởng thành, đối với hoàng thất cường đại mà nói cũng sẽ không trở thành uy hiếp khổng lồ, thế nhưng lại chính là uy hiếp trong tương lai.

Có lẽ nên phái người đi ám sát…. Thế nhưng đã từng phát sinh chuyện này một lần ở Bắc Vọng Sơn, bây giờ Thần lão gia tử làm sao lại cho phép chuyện tương tự lại xảy ra một lần nữa chứ?

Có lẽ có thể làm được, nhưng nếu làm thế nhất định Thần lão gia tử sẽ nổi điên.

Hậu quả sau khi nổi điên, hoàng đế có nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ đến, mà ắn lại không muốn cầm cả hoàng thất để tới đánh cuộc lần này, bởi vì hắn biết rất rõ, Thần lão gia tử là người rất liều lĩnh, không ai trong Hoàng thành đế đô có thể ngăn cản hắn giết chóc.

So với đông đảo người đang bị đè nén, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên lại nhìn nhau cười một tiếng, thời gian bốn năm bỏ trống, tuy nói đã khiến cho con đường Huyền Khí của Thần Dạ trở nên khó khăn hơn rất nhiều, nhưng cũng mở ra một con đường khác, dưới sự phụ trợ như thế, tương lai không lâu người trẻ tuổi của đế đô sắp sửa lại phải ngước nhìn Thần Dạ.

Cũng có thể có một ít tiền bối cũng không có cách nào ngăn trở con đường phía trước của Thần Dạ!

- Thần Dạ…

- Sao thế?

Chắp hai tay sau lưng, Thần Dạ cười nhìn Tiêu Một, tự tin trên trán đã tăng lên rất nhiều.

Thật sự là ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, dưới sự giúp đỡ tu luyện của Tiểu Đao, thật không ngờ uy lực của Giao Long thể lại kinh khủng như vậy. Mới vừa rồi cứng rắn đấu một kiếm với Tiêu Một, mặc dù đã dùng lực lượng tháo bỏ xuống hơn phân nửa bộ phận kiếm khí trên thân kiếm, nhưng quả đấm của hắn vẫn có va chạm một chút với trường kiếm Tinh Cương.

Không nghĩ tới quả đấm của hắn thế nhưng lại không bị trường kiếm đâm rách.

Tiêu Một cười cười, thanh âm khàn khàn nói:

- Với thiên tư yêu nghiệt năm đó của ngươi, cho dù căn cơ bị phế và có bốn năm bỏ không, nhưng mà chúng ta cũng không nên xem nhẹ ngươi, thế nhưng chúng ta vẫn coi thường ngươi, điểu này tất cả mọi người đều sai lầm rồi.

Vừa nói đến đây, một đạo kiếm khí lại lần nữa phát ra, lần này lại không phải phát ra từ trong trường kiếm, mà là phát ra từ trong cơ thể hắn, giống như hơi thở bản thân chậm rãi phiêu trào ra, có một loại cảm giác hư ảo vô cùng không thật!

- Mặc dù tất cả mọi người coi thường ngươi, thế nhưng hôm nay ngươi cũng không khiến chúng ta bị những cú sốc nặng nhất, mà ta, cũng không còn là Tiêu Một của ngày xưa nữa. Một trận chiến này, ta thề sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết, Thần Dạ ngươi không có một chút tư cách gì để bao trùm lên trên chúng ta.

- Nói nhảm quá!

Thần Dạ bĩu môi.

Tiêu Một nghiêm nghị cười một tiếng, trường kiếm trong tay khẽ động một chút, bỗng nhiên kiếm khí từ trong kiếm lăng không hiện ra, mà chỉ trong nháy mắt, kiếm khí sinh ra từ trong kiếm lại nhanh chóng dung hợp với kiếm khí do chính bản thân hắn phát ra.

Chỉ có trong chớp mắt, mọi người lại lần nữa cảm thụ được một luồng hư ảo không thật. Kiếm khí của bản thân Tiêu Một lúc này giống như là không khí bị đọng lại, dường như hóa thành trạng thái lỏng.

Một cổ kiếm khí thế nhưng lại dùng trạng thái có hình dáng xuất hiện.

- Kiếm Cương!

Những người vây quanh không khỏi kinh hô lên.

Kiếm Cương chính là thứ tồn tại cao hơn kiếm khí một tầng, vô luận là lực công kích hay là tính kéo dài đều hơn xa kiếm khí.

Kiếm khí vô ảnh vô hình, Kiếm Cương cũng vô ảnh vô hình, hiện tại Tiêu Một lại vẽ ra được Kiếm Cương, làm cho người khác có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hiển nhiên, với thực lực của hắn lại không có cách nào thật sự phát huy ra Kiếm Cương.

Cho dù là như vậy, nhưng có thể làm được một bước này vẫn có thể gọi là vô cùng chấn động.

- Từ lúc nào mà Tiêu Một lại có thể làm cho Kiếm Cương hiện ra hình thái như vậy chứ, như vậy thì tu vi Huyền Khí của hắn đã sắp đạt tới cảnh giới Sơ Huyền tứ đoạn rồi.

Đưa mắt nhìn Kiếm Cương, thanh âm của Thiết Dịch Thiên khẽ trầm trọng một chút.

- Một ngày đó, nếu như tu luyện bình thường sẽ không đến quá lâu, chỉ tiếc là Thần Dạ cũng sẽ không cho hắn cơ hội này.

Phe phẩy quạt trắng, Diệp Thước nhàn nhạt cười lạnh.

Kiếm Cương vừa xuất hiện, một thân khí tức của Tiêu Một trong nháy mắt tăng lên nhanh chóng….

Cảnh giới Sơ Huyền tam đoạn của hắn hôm nay đã là vô hạn, gần tiếp cận với Sơ Huyền tứ đoạn, xung quanh thân thể, bởi vì có Kiếm Cương nên đã khiến cuồng phong gào thét, một thanh trường kiếm trong tay hắn lại rung động như độc xà.

Chỉ một thoáng sau, Kiếm Cương mang hình thái giống như một lớp áo ngoài bao vây ở bên ngoài trường kiếm, theo kiếm khí dữ dội tuôn ra, Kiếm Cương nhất thời liền tăng vọt, trong phạm vi mấy thước đều bị Kiếm Cương bao vây.

- Kiếm Cương chém yêu quyết!

Theo tiếng thét dài vang ra, trường kiếm trong tay Tiêu Một mang theo một mảnh kiếm khí lất phất như mưa, ở bên trong phạm vi Kiếm Cương lôi đình cuồn cuộn bắt đầu khởi động, vào thời khắc này, kiếm khí là trời, là mây, còn Kiếm Cương lại chính là Lôi Đình từ trên mây đánh xuống!

Vô số Lôi Đình hóa thành một Nộ Long màu xanh, tức giận gào thét xông về phía Thần Dạ!

Chưa nói đến Thần Dạ chỉ có một người, cho dù hắn chính là một ngọn núi cũng sẽ bị Nộ Long màu xanh san bằng, còn nếu như hắn là một con sông, như vậy nước sông không lâu sau cũng sẽ khô khốc.

Uy lực như thế, ngay cả con người của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng căng thẳng, mặc dù bọn họ không sợ hãi một chiêu thức này của Tiêu Một, nhưng nếu muốn chống lại, dù nhiều hay ít cũng sẽ không dễ dàng giống như Diệp Thước chiến thắng Tiêu Một trước kia.

Mắt thấy từng đạo Kiếm Cương gào thét mà đến, Thần Dạ vẫn giễu cợt cười một tiếng:

- Ta không phải là yêu, vậy nên Kiếm Cương của ngươi cũng đừng mơ có thể chém được ta.

- Diệp Thước, đưa đao cho ta!

Diệp Thước vung tay bắn ra, một đạo bạch quanh nhanh chóng lướt ra bên ngoài, Thần Dạ phóng người lên, tựa như cầm bạch quang ở trong tay, chỉ chốc lát sau cảm giác sắc bén bỗng nhiên điên cuồng truyền từ trong tay Thần Dạ ra bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.