Nhưng cho dù những người này thúc dục công pháp như thế nào, thì tầng mây linh khí kia cũng không hề động đậy, đều mặc kệ những người này.
Thời gian ước chừng đã qua khoảng một phút đồng hồ, vào lúc bọn họ đang
kinh ngạc vì tầng mây linh khí xuất hiện, thì tầng mây linh khí biến
động mãnh liệt. Nó nhanh chóng xoay tròn, sau đó có thể thấy được linh
khí từ giữa tuôn trào dữ dội ra. Linh khí như là một tia chớp phóng
xuống một chỗ nào đó ở trong La gia.
- Nơi đó.... Là chỗ công tử !
Trong mắt nhung của La Linh, những tia sáng ngời xuất hiện liên tục.
Mà sau khi nghe được những lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi
mạnh. Bọn họ vốn tưởng rằng, người thiếu niên kia mặc kệ chuyện La gia
nên không hề xuất hiện, là người thiếu niên đã rời khỏi đây. Nói cách
khác, với thực lực của La gia và tu vi của La Linh, căn bản là không lay động nổi bọn họ. Bởi nếu như người đó vẫn còn ở La gia như thế, thì
không có khả năng không ra ngoài.
Không nghĩ tới, loại mặc kệ đó lại là bởi vì người thiếu niên kia vẫn
còn đang trong tu luyện. Mà nay xảy ra động tĩnh khổng lồ như thế, thì
hiển nhiên, tu vi của người thiếu niên lại đang phát sinh biến hóa mà
bọn họ không biết....
Người thiếu niên vốn ở trong lòng bọn họ đã là loại tồn tại vô địch, nếu mà tu vi càng tiến thêm một bước như thế, bọn họ liền càng không là đối thủ.
Nhớ lại hành động trước đây, bức bách La Linh, khiến cho mọi người ở đây lập tức lông tóc toàn thân đều dựng ngược. Khi ánh mắt của ai nấy nhìn
về phía La Linh thì đều tràn ngập ý cầu khẩn vô tận.
Đối với những ánh mắt này, La Linh nhìn mà không thấy. Nàng đang gắt gao nhìn chăm chú vào tầng mây linh khí trên trời cao, cùng với chùm tia
sáng linh khí rơi xuống căn nhà nhỏ kia.
So với suy nghĩ của những người khác, trong lòng La Linh lại còn càng nhiều lo lắng hơn!
Tạo thành động tĩnh lớn lao như thế, hiển nhiên lần tu luyện này đây đối với Thần Dạ mà nói là có lợi ích lớn lao. Tuy nhiên, nếu muốn thu được, nhất định phải có trả giá.
Mà thu hoạch được càng nhiều, trả giá liền nhất định càng lớn!
Động tĩnh quá lớn, ý nghĩa Thần Dạ sẽ thu được một chuyến rất nhiều.
Nhưng mà cũng có ý nghĩa, hắn sẽ phải gánh chịu cũng là rất lớn.
- Công tử, cẩn thận a!
Linh khí như quang điện gào thét, cứ như thế xé rách trói buộc trong
không gian, lấy một loại tư thế mạnh mẽ cực đoan để xuyên thủng hư
không, lọt vào trong căn phòng nhỏ kia.
Đến sau khi chùm tia sáng linh khí tiến vào phòng, tầm mắt của mọi người liền bị chắn bên ngoài. Lực nhận biết này cũng không cách nào áp sát
vào gần. Vì vậy, liền không người nào biết, người thiếu niên ở bên trong đến tột cùng là có được một loại biến hóa như thế nào....
Nhưng mà, trạng thái của người thiếu niên hiển nhiên phi thường thật là
tốt. Sau khi chùm tia sáng từ linh khí thứ nhất tiến vào, thì cũng không lâu lắm đạo linh khí biến thành chùm tia sáng thứ hai lập tức hiện lên
từ trong tầng mây linh khí.
Chúng kéo dài không dứt với tốc độ thập phần cực kì nhanh chóng. Chỉ
ngắn ngủi chừng nửa canh giờ, đã có hơn mười đạo linh khí hóa thành chùm tia sáng tuôn vào trong phòng người thiếu niên.
Mà cùng với tốc độ mau lẹ như thế, tầng mây linh khí cũng đã hư ảo hơn
rất nhiều. Rốt cục vào một lúc nào đó, sau khi tầng mây linh khí tản mát ra thì một chùm tia sáng từ linh khí cuối cùng cũng đã chậm rãi biến
mất ở trong thiên địa.
Sau khi một chùm tia sáng từ linh khí cuối cùng chảy vào trong phòng,
chỉ sau mấy phút đồng hồ đã có một khí tức không giống bình thường hung
hãn bùng lên trong phòng. Đến khi khí tức bắt đầu khởi động không trung
thì lại làm cho người ta cảm giác như bầu trời phảng phất đang mơ hồ đi
từng chút một.
Ở đây, không thiếu một chút cao thủ. Tu vi của bọn họ so ra còn kém Thu
Chấn và Võ Cuồng, nhưng trong mắt người bình thường đã xem như không
kém. Bởi vậy, mức độ mạnh yếu của đạo khí tức này liền lập tức được lực
nhận biết của bọn họ bắt giữ.
- Cảnh giới Sơ Huyền Bát Trọng!
Trong khoảng thời gian ngắn, những người đó đã biết tu vi thật sự của
chủ nhân khí tức, sắc mặt lập tức bắt đầu trở nên cũng khá đặc sắc.
Không nói trước kia tu vi của người thiếu niên cùng Thu Chấn và Võ Cuồng vẫn có chênh lệch, mà đến bây giờ vẫn rõ ràng. Tu vi hiện nay của hắn
cũng vừa mới tấn chức mà có a!
Lấy tu vi không đến Sơ Huyền Bát Trọng mà giết chết Thu Chấn và Võ
Cuồng, cùng với đông đảo cao thủ hai nhà. Người thiếu niên kia đến tột
cùng là mượn thần vật như thế nào mới có thể đủ sức làm được?
Bọn họ không cho rằng, Thần Dạ bằng vào lực lượng của bản thân mà có thể làm được chuyện mà bọn họ xem ra là việc kinh động lòng người như vậy.
Những người này cũng có thể khẳng định, ở trên người Thần Dạ có được
thần vật nào đó, hoặc là lực lượng mạnh mẽ nào đó không thuộc về chính
hắn.
Có điều, mặc dù là nghĩ tới những vấn đề này, nhưng còn không có người
nào dám sinh ra chút xíu có lòng ham muốn đối với những thứ Thần Dạ có
được. Thần vật cũng tốt, lực lượng cũng được, chỉ cần hắn có thể tùy
tiện thi triển theo ý mình, như vậy, người thiếu niên vẫn còn có được tư cách để cho bọn họ kiêng kỵ.
Huống chi, bọn họ cũng không hề quên. Vào lúc người thiếu niên và La
Linh vẫn chưa ra khỏi Cuồng Đao Quán thì bọn họ là vô phương tiến vào
trong Cuồng Đao Quán. Phần thủ đoạn này cũng không phải là điều mà những người ở đây có thể lý giải.
Kẻ thất bại và người yếu, thì không chiếm được sự đồng tình và nhẹ tay
thương xót của những người khác. Điểm này đã thể hiện vô cùng nhuần
nhuyễn trên người La Linh.
Mà nay, La Linh có được người thiếu niên trợ giúp, nàng liền có được
kính sợ từ phía chủ nhân của các thế lực lớn nhỏ tại trấn Thanh Dương.
Mà kỳ thật, đó cũng là một loại khác để thể hiện lực lượng.
Chỉ cần người thiếu niên kiên định ủng hộ La Linh. Như vậy, coi như La
Linh tay trói gà không chặt, thì nàng cũng vẫn làm cho người ta tôn
kính!
Khí tức phát ra ở trên không trung, tại một thời khắc nào đó bỗng đột
nhiên dừng lại. Tức thì có một bóng người bắt đầu từ trong căn nhà nhỏ
kia, bắn ra mạnh mẽ nhanh như tia chớp. Nương theo bóng dáng đó xuất
hiện, khí tức vì thế phát ra lại lập tức như thủy triều, đổ ào ào trở về trong cơ thể bóng dáng người này.
- Công tử!
La Linh vội vàng bước ra nghênh đón. Mặc dù nàng đã nói qua, muốn một
mình gánh chịu tất cả của La gia. Nhưng đủ loại chuyện xưa nay, trong
khả năng ở một mức nào đó thì nàng lập tức quên mất, phải cần một đoạn
thời gian quá độ. Bởi vậy, đến sau khi nhìn thấy Thần Dạ, từ trong đôi
mắt đó bỗng bất tri bất giác, sẽ có một tia mềm yếu lặng lẽ hiện lên.
- Xem ra, ta tới rất không đúng lúc!
Nhìn La Linh cùng đông đảo những người kia. Thần Dạ cười nhạt rồi hỏi:
- Đàm phán cùng bọn họ như thế nào ?
Một trấn Thanh Dương nho nhỏ, đã vậy còn có quá nhiều hơn thế lực, khiến cho Thần Dạ cũng hơi giật mình.