Đế Quân

Chương 1400: Chương 1400: Lại đến Bắc Vọng sơn.




Nhưng đối diện với mọi người, hắn cũng không cần phải nhiều lời, hơn nữa Thần Dạ đều cảm ứng được những điều mờ mịt như vậy có lẽ không bao lâu sau sẽ cho hắn một đáp án phi thường rõ ràng.

- Thần Dạ, hiện tại trạng thái của ngươi thế nào?

Mọi người cười hỏi.

- Nếu là cùng cấp thì không ai là đối thủ của ta!

Đại chiến sắp đến, vì cấp lòng tin cho mọi người, Thần Dạ không chút giấu diếm.

Nghe vậy ánh mắt Phong Ma chợt lóe, nói:

- Như vậy lần này dù đối mặt Tà Đế phần thắng của chúng ta lớn hơn sư tôn bọn họ rất nhiều.

- Tuy có khả năng lớn, nhưng thắng bại cuối cùng còn phải làm mới biết, việc này không thể quá nắm chắc.

Thần Dạ trầm giọng nói.

Mọi người gật đầu, có tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu như mù quáng tự tin ngược lại sẽ làm mọi người khinh địch.

- Phải rồi Thần Dạ…

Trưởng Tôn Nhiên trầm tư nói:

- Khi đối chiến với Tà Đế Điện thì chuyện mẫu thân của huynh sẽ được bày ra ngoài sáng, đến bây giờ huynh còn chưa biết rốt cục Tà Đế Điện muốn cái gì, nếu dùng mẫu thân huynh uy hiếp, chúng ta sẽ phi thường bị động.

Nghe vậy Thần Dạ im lặng một lúc, nói:

- Không sao cả, bọn hắn bắt mẫu thân của ta đích thật là vì muốn lấy thứ gì đó, nhưng hiện tại với thực lực của chúng ta, nói vậy bọn hắn hiểu được sự tình gì mới là trọng yếu nhất.

Thực lực Dạ Minh đủ uy hiếp sinh tồn của Tà Đế Điện, nếu lúc này Tà Đế Điện còn muốn lấy đồ vật gì đó, chỉ có thể làm cho thế lực cường đại kia lâm vào vạn kiếp bất phục.

Hiện tại việc bọn hắn cần làm chính là tiêu diệt Dạ Minh!

Mẫu thân của Thần Dạ đích thật là một uy hiếp, mà bây giờ chỉ có thể uy hiếp được Thần Dạ mà thôi, đạo lý này tin tưởng cao thủ Tà Đế Điện rất rõ ràng!

- Hắc hắc, Thần Dạ nói rất đúng, chúng ta quả thật biết thời cơ này nên làm gì mới là trọng yếu.

Trên bầu trời đột nhiên bắn tới một đoàn tà vân, hóa thành một đạo hư ảnh trôi nổi lơ lửng, chính là phó điện chủ Tà Đế Điện Tà Hiên!

- Cho nên kế tiếp phải chết chính là các ngươi!

Sát ý từ trong thân thể Thần Dạ thổi quét ngập trời.

- Ha ha!

Tà Hiên cười to:

- Thần Dạ, không phải bổn tọa khinh thường các ngươi, chỉ bằng các ngươi còn chưa thể lay động được bổn điện. Hôm nay các ngươi đắc ý cũng sẽ trở thành tiếc nuối suốt đời của các ngươi.

Thần Dạ nhíu mày nói:

- Tà Hiên, lời vô nghĩa của ngươi thật quá nhiều, nếu chỉ muốn nói những lời đó, vậy cút nhanh lên đi, ba ngày sau chúng ta sẽ giết tới Tà Đế Điện, mời đợi lên!

- Ha ha!

Tà Hiên cười điên cuồng:

- Giết tới Tà Đế Điện? Tốt lắm, ngươi đủ cuồng, đủ hung hăng càn quấy! Vậy không vô nghĩa với các ngươi, hôm nay ta đến là vì hạ chiến thiếp!

- Thần Dạ, ngươi hẳn còn nhớ rõ năm đó mẫu thân ngươi bị bắt ở địa phương nào đi? Nếu muốn đoạn hết thảy ân oán, chúng ta kết thúc ở địa phương kia!

- Mười ngày sau cao thủ Tà Đế Điện chúng ta đều hiện thế, cùng Dạ Minh quyết một trận tử chiến!

- Bắc Vọng sơn!

Tà vân đã tiêu tán cuối chân trời, nhưng ánh mắt Thần Dạ thật lâu chưa từng thu liễm.

Ý tứ của Tà Hiên đã rất rõ ràng, mười ngày sau quyết chiến mẹ của hắn cũng sẽ xuất hiện. Điều này làm cho Thần Dạ thoáng buông lỏng xuống, hắn chỉ sợ Tà Đế Điện đem mẫu thân che giấu ở một nơi mà hắn tìm không được, như vậy sẽ làm hắn phải tiếc nuối cả đời.

Đến lúc đó làm sao để cứu mẫu thân trở về, hắn vẫn chưa nghĩ ra, chỉ là hiện tại uy hiếp này chỉ đặt trên một mình hắn.

Tà Đế Điện nếu muốn quân lâm thiên hạ, cần chiến thắng cả Dạ Minh mà không phải một mình Thần Dạ.

Điều Thần Dạ để ý chính là Tà Hiên đã nói mười ngày sau toàn bộ cao thủ Tà Đế Điện sẽ đều hiện thế…

- Đừng suy nghĩ nhiều, với thực lực chỉnh thể của chúng ta đã không cần kiêng kỵ bọn hắn.

Tử Huyên nói.

Sau một lúc im lặng, Thần Dạ gật gật đầu.

- Đế tiền bối, Mộc tiền bối, các vị hẳn đã lo xong chuyện sau này rồi chứ?

Thật lâu sau hắn lại hỏi.

- Hết thảy nghe theo an bài của Thần công tử.

Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần đều vội đáp. Hiện tại Dạ Minh cùng Thần Dạ đều đã không còn như ngày xưa, cũng là đối tượng mà bọn họ đều phải nhìn lên.

- Tốt lắm, Trưởng Tôn cô nương, tập hợp mọi người cùng đi Bắc Vọng sơn.

Đại chiến sẽ diễn ra ở Bắc Vọng sơn, như vậy nhất định cần trở về làm chuẩn bị, mặc dù trình tự đại chiến sẽ diễn ra trong hư không vô tận, nhưng chỉ cần tiết ra một tia năng lượng cũng đủ làm Đại Hoa hoàng triều thậm chí là địa phương vạn dặm chung quanh gặp phải tai nạn tuyệt đối.

Không gian trên Bắc Vọng sơn bị xé rách, từng đạo thân ảnh từ trong khe hở không gian bước ra.

- Chúng ta từng đi qua Bắc Vọng sơn này nhiều lần nhưng chưa từng phát hiện được chỗ này có gì kỳ lạ cả.

Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên rơi xuống trên núi, thốt lời cảm thán, cũng không hiểu hắn có ý tứ gì.

- Ở nơi này mẫu thân của ta đã bị bắt, mà căn cơ võ đạo của ta cũng bị phế.

- Dạ nhi, sự tình đều đã qua, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Thần Sư chậm rãi đi tới bên cạnh Thần Dạ, nhìn con trai đã cao lớn hơn mình, thần sắc áy náy nói.

- Phụ thân.

Thần Dạ cười cười nói:

- Phụ thân, con nhất định làm cho toàn bộ quá khứ trở về nguyên điểm, để người nhà chúng ta có thể bắt đầu lại một lần.

- Cha tin tưởng con.

Thần Sư nghiêm mặt nói, mấy năm nay hắn lịch lãm tại Trung Vực, đã biết được thật nhiều chuyện tình, càng hiểu được áp lực gánh nặng mà Thần Dạ đang phải gánh vác.

Thần Dạ lập tức cười hỏi:

- Tất cả mọi người đều thật tò mò vì sao ta có thể hồi phục lại căn cơ võ đạo đi?

- Trưởng Tôn cô nương còn nhớ rõ ta từng nói với muội mình đã thấy một giấc mộng hay không?

- Đương nhiên nhớ rõ, sao có thể quên.

Trưởng Tôn Nhiên mỉm cười đáp.

Thần Dạ tiếp tục nói:

- Nếu hiện tại ta nói cho muội biết kỳ thật ta từng thật sự trải qua giấc mộng kia muội có tin tưởng không?

- Làm sao có thể!

Mặc dù Trưởng Tôn Nhiên từng trải qua nhiều sóng gió nhưng giờ khắc này nghe được câu nói của Thần Dạ đều cảm thấy khiếp sợ không cách nào hình dung.

- Trưởng Tôn cô nương, làm sao vậy?

Tử Huyên chợt cau mày hỏi.

Trưởng Tôn Nhiên vẫn còn ngây người nghĩ tới câu nói của Thần Dạ.

Thần Dạ cười nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua mọi người sau đó đem câu chuyện trong giấc mộng từng kể cho Thần lão gia tử với Trưởng Tôn Nhiên kể lại một lần với mọi người.

Sau khi nghe xong, chỉ có Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, Huyền Lăng cùng U Nhi có phản ứng như Trưởng Tôn Nhiên, mà những người khác…dù sao bọn họ chưa từng tham dự qua cuộc sống khi còn nhỏ của Thần Dạ nên không rõ ràng lắm.

- Thần Dạ, ngươi rốt cục muốn nói cái gì?

U Nhi lạnh lẽo quát hỏi.

Ân oán năm xưa giữa Thần gia cùng hoàng thất bởi vì hoàng thất thất bại mà kết thúc, công chúa Huyền Lăng cũng đã quên đi chuyện này. Hiện tại Thần Dạ đột nhiên nhắc tới, U Nhi tuy hiểu Thần Dạ không có ý kích thích Huyền Lăng, nhưng làm như vậy đối với nàng không khỏi quá tàn nhẫn một ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.