Ở dưới sự cảm hóa không giống người thường này, hô hấp của Thần Dạ dần dần trở nên gấp gáp.
Cùng lúc đó, khi đã qua cửa thành chỗ, trong lòng Thần Dạ đã là khắc sau bóng hình của nàng. Đúng vào lúc này, hình bóng này trở nên càng rõ
ràng hơn.
- Bằng hữu, vẻn vẹn chỉ là bằng hữu sao? Nói như vậy, tựa hồ còn chưa đủ.
Nụ cười của Thần Dạ càng gian tà. Giai nhân gần ngay trước mắt, hắn chỉ
cần hơi chút vươn tay là có thể ôm trọn thân hình trong mộng của vô số
người, ghì sát vào trong lòng, sau đó tùy ý dịu dàng trìu mến.
Chỉ có điều là, cho dù Thần Dạ có ý nghĩ như vậy hay không thì Chung Kỳ
không cho hắn cơ hội như vậy. Bước chân liên tục di động, rồi rời xa dần dần thêm một chút. Nhưng lại cũng không phải quá xa, mức độ trong đó
thì Chung Kỳ nắm chắc rất tốt.
Cảm nhận được bởi vì một hành động của chính mình mà khiến cho hô hấp
của Thần Dạ càng dồn dập thêm vài phần, Chung Kỳ cười cười. Thân là nữ
nhân, nhất là thiếu nữ tuyệt sắc như nàng thì so với người bình thường,
nàng càng hiểu rõ ràng hơn. Muốn nghênh đón vẫn phải kháng cự thì mới có thể đủ để cho chính mình càng quan trọng hơn ở trong lòng nam nhân.
- Thần công tử, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ a. Hy vọng đến lúc đó, ta có
thể nghe được tin tức tốt từ chỗ ngươi. Hơn nữa ta cũng xin cam đoan với Thần công tử ngươi, chỉ cần ngươi cho ta tin tức tốt, thì báo đáp của
ta đây nhất định sẽ để ngươi càng vừa lòng hơn.
Chung Kỳ khe khẽ cười một tiếng, rồi hóa thành làn gió thơm. Thế nhưng
trước khi rời đi, nàng lại như chuồn chuồn đạp nước nhẹ nhàng phớt qua
một cái trên gương mặt Thần Dạ, lập tức bóng người đã đi xa.
Nếu như cứ một mực lôi kéo, mặc dù có thể hấp dẫn được nam nhân, thế
nhưng nam nhân cũng là có giới hạn. Đạo lý hăng quá hoá dở, Chung Kỳ vẫn nắm được thật rõ ràng.
Giai nhân đi rồi, Thần Dạ tựa hồ buồn bã như thể đánh mất gì đó. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên mặt nơi còn sót lại dấu môi son cùng mùi thơm của mỹ
nhân. Rất lâu sau đó, Thần Dạ mới nhẹ nhàng cười.
Hắn thở ra một hơi thật dài, dường như có cảm giác đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trở lại Chung phủ, Chung Kỳ cũng không phải trước hết đi vào phòng khách để gặp bốn người Chung Khiếu đã chờ nàng khá lâu, mà là quẹo vào chỗ ở
của nàng tại hậu viện.
Ở giữa sân hậu viện, lúc này có một người trẻ tuổi đang lẳng lặng đứng ở đó.
Nhìn thấy Chung Kỳ đã trở về, hắn chỉ là hơi hơi liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói quá nhiều.
- Làm sao vậy, đang giận à ?
Phát hiện người trẻ tuổi không hài lòng, Chung Kỳ liền bước lên phía trước, rồi nhỏ giọng hỏi.
- Ừ !
Người trẻ tuổi không hề phủ nhận, hắn nặng nề nói:
- Nhìn người mình yêu liếc mắt đưa tình cùng nam nhân khác, tất nhiên
ngươi có mục đích khác, nhưng cũng làm cho trong lòng rất không thoải
mái.
Chung Kỳ tựa cả người nàng vào lồng ngực người trẻ tuổi, dịu dàng nói:
- Ta làm như vậy, đều là vì tương lai của chúng ta...
- Cho nên ta mới nhẫn nhịn mà cũng không ngăn cản. Nhưng mà Kỳ nhi, thứ
chúng ta có được cũng đã đủ nhiều, thật sự không cần phải đi lo lắng phí sức nhiều hơn như vậy.
Người trẻ tuổi nâng gương mặt Chung Kỳ lên, cho dù đã ngắm nhìn nhiều
năm, trong tim của hắn vẫn là hơi bị mê muội. Hắn nhẹ nhàng nói:
- Nói thật ra, ta không thoải mái, không chỉ có là nàng phải nỗ lực quá
nhiều. Mà là ta càng sợ có một ngày, nàng bay xa rồi cũng không trở về.
Nghe vậy, Chung Kỳ cười cười không thôi:
- Đường đường là Thiếu chủ Tiêu gia, từ lúc nào mà chàng cũng không có tin tưởng đối với chính mình như vậy ?
Tức thì Chung Kỳ nói hết sức dịu dàng:
- Vô Yểm, ngươi yên tâm, năm đó, ta tốn nhiều tâm huyết như vậy mới có
thể để làm ngươi yêu ta, làm thế nào ta lại không tiếc mà rời xa ngươi ?
- Nói không sai, chỉ là đối với ta từ đầu đến cuối thì trong lòng có hơi lo lắng.
Người trẻ tuổi chần chờ chỉ chốc lát, rồi chậm rãi nói:
- Không bằng, chúng ta nhanh chóng thành thân đi. Cho đến lúc này, ta
liền có khả năng tuyên bố với toàn bộ thế giới, ngươi là thuộc về ta, là đích thực thuộc về ta!
Tâm tư Chung Kỳ vào đúng lúc này bỗng đột nhiên khựng lại một phen,
khiến cho nàng trong nháy mắt có cảm giác khó có thể hô hấp, có hơi đau
đớn...
Nhưng chợt nàng liền khôi phục lại, nàng cười nói:
- Hiện nay bởi vì chuyện liên quan đến Chúng Thần Chi Mộ cùng với việc
đệ đệ bị giết mà cha rất phiền. Cho nên nếu ra lúc này không phải thời
cơ tốt nhất, ngươi yên tâm, chờ sau khi việc này kết thúc, ta sẽ chủ
động nói với cha.
- Vô Yểm, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi. Ta ra phòng khách bàn bạc một phen cùng mấy người bọn họ về hành động lần này.
Vừa nói, Chung Kỳ cũng không lưu luyến với lồng ngực ấm áp này nữa. Nàng vội vàng hấp tấp rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, trên gương mặt mềm mỏng của người trẻ tuổi, lại thình lình hiện ra vài phần vẻ cực kì hung ác:
- Chúng ta ở chung một chỗ tám năm, Kỳ nhi, ngươi lại còn có thể đối với ta mà làm được việc giữ thân Như Ngọc. Ha hả, không biết là ngươi quá
thần kỳ, hay là ngươi muốn hoàn mỹ nhất mà để dành đêm đẹp nhất của
chúng ta, hay là bởi Tiêu Vô Yểm ta rất vô dụng ?
- Chung Kỳ, ngươi ngàn vạn lần không nên đùa giỡn thủ đoạn gì với ta. Nếu không phải như thế, ta sẽ để ngươi rất hối hận!
...
Đám người Phong Kình vẫn còn trong khách trọ chờ Thần Dạ. Sau khi thấy
hắn trở về, bốn người mặc dù không hề hỏi tới điều gì, nhưng nỗi lo lắng kia cũng là chưa từng che dấu. Với quan hệ hiện tại lẫn nhau giữa đôi
bên, che dấu ngược lại sẽ sinh ra hiềm khích.
- Ta không sao, thật tốt, mọi người yên tâm!
Thần Dạ cũng không nói quá nhiều, tin tưởng những lời này, có thể để cho bọn họ an tâm.
Đám người Phong Kình cười gật đầu, đi tới bên cạnh Thần Dạ. Phong Kình vỗ vỗ bờ vai của hắn mà nói:
- Có một câu không nên nói nhưng ta muốn nói cho ngươi. Thần Dạ huynh
đệ, Tử Huyên cô nương cùng với Chung Kỳ được xưng là Đông Vực song kiều. Vào trước kia, danh tiếng này vừa vặn đặt ngang hàng hai người. Mà nay, có lẽ sẽ phát sinh sự biến hóa rất lớn, đối với Tử Huyên cô nương,
ngươi nên thương tiếc nhiều hơn một chút đi!
Thần Dạ có hơi ngẩn người. Lúc hắn cũng muốn hỏi cho rõ ràng thì bốn người Phong Kình đã nhanh chóng rời khỏi đó.
Đây là ý tứ gì? Giữa Tử Huyên cùng Chung Kỳ chẳng lẽ trong dĩ vãng, bởi
vì nguyên nhân cùng có danh tiếng như nhau nên giữa đôi bên, từng có ân
oán không hóa giải nổi ?
Nhưng mặc dù là ân oán, thì đó cũng chỉ là ân oán mà thôi, Phong Kình căn bản không cần nói ra một chuyện như vậy.
Chẳng lẽ là vì tình? Cái này liền càng buồn cười hơn. Cả đời này, Tử Huyên đã trao ra tình cảm, chỉ có một người mà thôi.
Một người như vậy, Thần Dạ tin tưởng, với sự cao ngạo của Chung Kỳ, sao có thể coi trọng gia hỏa với phẩm chất như thế ?
Thần Dạ suy nghĩ một hồi lâu, nhưng cũng không hề suy nghĩ cẩn thận.