- Bản thân con người của
ngươi, tất cả dựa theo tâm ý của ngươi mà làm. Còn người khác, nếu không có liên quan đến lợi ích thì trong lòng ngươi, căn bản không có khả
năng tiếp tục quí trọng. Tiêu Vô Yểm, ta có nói sai hay không ?
Thần Dạ nghiêm túc nói:
- Bởi vì ý nghĩ của ngươi, chỉ là sự ích kỷ của ngươi. Còn trong lòng
ngươi, căn bản là máu lạnh. Đối với ngươi, không có chữ tình tồn tại.
Bởi vì tư lợi, mới là bức tranh chân thật nhất khắc họa con người của
ngươi !
- Tiêu Vô Yểm, ta nói, trong nội tâm ngươi chính là công nhận sao?
Người giống như ngươi vậy là người vô tình, vô nghĩa, không quí, không
trọng. Sống cùng một thời đại với ngươi, quả thực chính là sỉ nhục của
ta !
- Câm mồm, câm mồm, câm mồm!
Liên tục ba chữ câm mồm, chẳng những biểu hiện ra Tiêu Vô Yểm đang cực
kỳ phẫn nộ, đồng thời cũng là làm cho người ta biết, sự thăm dò suy đoán của Thần Dạ đúng là hoàn toàn chính xác.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong ánh mắt của mọi người nhìn về phía
Tiêu Vô Yểm, sự khinh thường dần dần tăng lên, thậm chí còn có xu hướng
chuyển thành căm ghét.
Không thể phủ nhận, tại thế gian này có quá nhiều hạng người nham hiểm.
Có quá nhiều người, vì tranh giành lợi ích, có khả năng bán đứng rất
nhiều người. Tuy nhiên, cho dù là ai, khi để tay lên ngực tự vấn lòng
mình, đều cũng có được điểm mấu chốt không thể chạm đến.
Tiêu Vô Yểm có lẽ cũng có điểm mấu chốt đó, nhưng tất cả mọi người không thấy được !
Mỗi người, cũng có suy nghĩ đến đối tượng muốn bảo vệ. Hoặc cha mẹ huynh đệ, hoặc vợ con.
Tiêu Vô Yểm hắn đối với cha mẹ như thế nào, người khác không nhìn thấy.
Nhưng thái độ đối với con gái, ngoài ra đối với Tử Huyên thì mọi người
vừa xem liền hiểu ngay.
Người như vậy, rất vô tình vô nghĩa, thế cho nên hắn làm cho người ta sợ hãi. Cùng người như vậy, đừng nói kết giao bằng hữu, coi như là hợp tác thì cái đó cũng hoàn toàn không thể. Bởi vì, tùy thời hắn đều có khả
năng vứt bỏ mạng của chính mình đi.
- Tiểu Vương bát đản, ngươi muốn chết!
Giữa không trung, gương mặt kia của Tiêu Vô Yểm vốn làm cho nữ nhân đều vì hắn mà buồn bã ba phần này đã trở nên hung ác như một con dã thú.
Thần Dạ lắc đầu cười khẽ:
- Tiêu Vô Yểm, không phải ngươi không buông tha ta. Mà là hôm nay, ta sẽ không tha cho ngươi còn sống rời khỏi đây.
- Ha ha!
Nghe vậy, Tiêu Vô Yểm cười to:
- Tiểu tử, chỉ bằng tu vi của ngươi vừa mới bước vào cảnh giới Thông
Huyền, mà cũng có tư cách nói với ta những lời như thế sao ? Xin khuyên
ngươi một câu, hôm nay tất nhiên là ta không giết được ngươi, nhưng
ngươi cũng trở về tu luyện thật tốt một phen đi. Đừng tưởng rằng, trong
khoảng thời gian ngắn đã luyện hóa xong năng lượng trong cái chìa khóa
tiến vào Chúng Thần Chi Mộ liền rất giỏi đến đâu !
- Có thể làm được hay không, sau khi thử qua mới biết được. Còn trước mắt, lại không cần ngươi lo lắng như vậy.
Thần Dạ thản nhiên đáp. Hắn quay sang nhìn Linh Nhi mà cười bảo:
- Ngươi đi đến chỗ Phong bá bá, xem Đại ca ca hôm nay đòi một cái công đạo cho các ngươi.
Hắn từng nghĩ, Linh Nhi lại ở phía sau nhẹ nhàng lắc đầu. Nó dùng một
giọng điệu khác mà đám trẻ con không có khả năng có được mà nói:
- Đại ca ca, cứ để cho ta nói mấy câu cùng với hắn đã, có thể chứ?
Thần Dạ ngơ ngẩn, trong lòng sinh ra ý nghĩ thương xót. Lý trí nói cho
hắn, không thể đồng ý với yêu cầu này của Linh Nhi, nhưng hắn sao có thể cự tuyệt? Cho nên đành phải gật đầu.
- Cám ơn đại ca ca!
Linh Nhi chợt hô:
- Nương, dẫn ta đi tới!
Tình cảnh lúc này tượng trưng cho, chùm tia sáng có khả năng tiến vào
Chúng Thần Chi Mộ đã không còn nằm trong mong ước của mọi người. Bọn họ
thực tâm hy vọng Linh Nhi sẽ không bị một chút thương tổn nhỏ nhoi nào.
Mà Linh Nhi giờ phút này đi tới, thì bọn họ cũng là muốn nhìn thấy, trên nét mặt Tiêu Vô Yểm hoặc nhiều hoặc ít sẽ thể hiện ra một chút áy náy,
cho dù không nhiều lắm đối với hai người mẹ con Tử Huyên, thì đó cũng
đều là an ủi.
Tuy nhiên, đến khi Tiêu Vô Yểm nhìn thấy mặt Linh Nhi xuất hiện ở đối
diện hắn thì, ở trong hai mắt của hắn không những không có áy náy gì,
càng là có oán hận rõ ràng hơn.
- Cha, ta đã khỏe rồi, tại sao cha còn không muốn ta?
Đón ánh mắt của Tiêu Vô Yểm, Linh Nhi cứ trong veo như thế mà hỏi.
- Ngươi đã khỏe?
Tiêu Vô Yểm cười nhạo nói:
- Coi như ngươi đích thực là đã khỏe, thì ngươi cũng là sự trói buộc, hiểu không?
- Tại sao?
Linh Nhi ngẩng đầu hỏi:
- Cha, ngươi cả đời này rốt cuộc là hạng người gì. Ta không phải hiểu
được rõ ràng, đối với lòng tin của ta, thân là nam nhi thì ngay trước
mặt con gái, ngươi rốt cuộc cũng nên có dũng khí nói thật chứ?
Trong mắt Tiêu Vô Yểm có sự căng thẳng không muốn người khác biết...
Linh Nhi tiếp tục nói:
- Có lẽ, ở trong lòng ngươi, cho tới bây giờ liền chưa từng có con gái
ta đây. Nhưng ngươi không thừa nhận thì ta cũng là con gái của ngươi.
Cũng giống như, ta chưa từng có coi ngươi trở thành là cha của ta, nhưng ngươi vẫn là cha của ta, điểm này, không một ai có thể phủ nhận.
- Ta có khả năng ngay trước mặt ngươi, nói ra những điều trong lòng của bản thân. Nói ra như vậy, ngươi dám sao?
- Có gì không dám?
Tiêu Vô Yểm thốt ra, chợt thần sắc ngây ra một lúc. Hắn tựa hồ đã cảm
nhận được, có vô số tiếng chửi rủa đang vang lên vào lỗ tai hắn. Trong
thời gian hắn cao cao tại thượng nhiều năm qua như vậy, cũng không từng
nghe qua những tiếng mắng mỏ này.
Một cỗ hận ý, bỗng đột nhiên bốc lên, Tiêu Vô Yểm quát:
- Năm đó, lúc ta thân mật cùng với mẹ của ngươi, đã từng vô số lần căn
dặn nàng. Nếu muốn một đời ở chung một chỗ cùng ta, như vậy đầu tiên chờ ta đi lên ngôi Tông chủ của Khiếu Lôi Tông. Sau đó, chúng ta sẽ thương
lượng chuyện khác. Thế nhưng nàng không nghe, ngược lại mang bầu ngươi.
Những điều này tạm không nói đến, nhưng sinh ra ngươi, lại là đứa tàn
phế, hừ!
- Tiêu Vô Yểm ta có thân phận như thế nào, chủ nhân tương lai của Lăng Tiêu Điện há có thể có một đứa con gái tàn phế ?
- Liền vì vậy, cho nên ngươi bỏ rơi ta và mẹ ta ?
- Không sai!
Nếu đã nói, cũng là mất hết mặt mũi trước mắt bao người, Tiêu Vô Yểm cũng không tiếp tục quan tâm nữa. Hắn lãnh đạm nói:
- Trừ cái đó ra, mẹ ngươi không ngờ lại muốn bỏ rơi tất cả Khiếu Lôi Tông, điều này coi là cái gì?
- Tiêu Vô Yểm ta nếu như muốn nữ nhân, nữ nhân Đông Vực vẫn là ta cần ai ta cứ lấy. Nếu nàng không thể mang đến cho ta chút xíu ích lợi, ta dựa
vào cái gì mà lấy nàng?
Thì ra, Tiêu Vô Yểm cũng không biết, trên người Linh Nhi đến tột cùng là phát sinh chuyện gì. Nhưng điều này đều không quan trọng, trong lòng
hắn vốn không thương yêu Linh Nhi, cho dù Linh Nhi mạnh khỏe lúc mới ra
đời.
Đương nhiên, nếu như Linh Nhi sau khi sanh mà có được tài năng bẩm sinh
yêu nghiệt như hiện nay, vậy hiển nhiên chuyện khác đừng nói!