Đế Quân

Chương 164: Chương 164: Lực lượng của chùm tia sáng. (1)




- Thu Lôi, Thần Dạ kia, nghỉ ngơi chưa ?

Ở chính giữa hang động lớn nhất, sau khi chờ người nam nhân trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi kia đi vào, Thu Chấn nhẹ nhàng hỏi.

- Vâng, Gia chủ!

Thu Chấn gật đầu, không đợi lão nói câu gì, nàng kia liền tranh nói trước:

- Gia gia, tại sao ngài muốn giữ lại tiểu tử kia mà không giết hắn diệt khẩu. Để cho hắn rời đi thì cũng đã rất nhân từ đối với hắn.

- Nhược nhi?

Âm thanh Thu Chấn có hơi ngưng lại, lão dùng giọng giáo huấn mà nói:

- Trước tiên không nói, với tuổi của hắn như thế liền dám vào rèn luyện trong dãy núi. Bất kể là sự can đảm hay là tu vi, tất nhiên cũng không yếu. Khi hắn nói câu đầu tiên cùng lão phu thì liền nói cho lão phu, là trong lúc vô tình nên hắn đi tới, mà lão phu cũng tin.

Những lời Thần Dạ hôm nay đã nói, cả bốn người khác đều nghe thấy được, hơn nữa đều còn nhớ. Nhưng bọn hắn không nghĩ ra, tại sao Thu Chấn lại chắc chắn như thế?

Mắt nhìn bốn người, Thu Chấn nói:

- Hắn nói, lão phu hẳn là tin tưởng hắn chỉ vô ý. Lời này là hắn đang nói cho lão phu, cho dù hắn có đúng là cố ý hay không, nếu như hắn có cái gì ác ý thì vào lúc hắn đối đầu với năm người chúng ta, năm người chúng ta liền không phải vẫn là trong trạng thái bình yên vô sự.

Nói tới đây, Thu Chấn thở dài một tiếng, hiển nhiên là khen ngợi trí tuệ của Thần Dạ.

Một lát sau, sắc mặt bốn người khác của Thu gia biến đổi. Xem ra cũng là nghĩ thông suốt. Có điều cứ như vậy, vẻ mặt nàng kia càng thêm lạnh thấu xương:

- Gia gia, hắn dùng việc ngài đang bị thương để uy hiếp chúng ta, tại sao chúng ta không giết hắn?

- Hắn cũng không gọi là uy hiếp, mà là sự thật.

Thu Chấn cười cười, chợt mặt mày phát lạnh mà nói:

- Cho nên lão phu mới chịu cho hắn ở lại nơi này, cho đến khi vết thương của lão phu khỏi hẳn.

- Đúng, sau khi vết thương của gia gia đều đã tốt rồi, tên kia liền không uy hiếp được chúng ta. Đến lúc đó, là có thể bắt hắn mà giết.

- Giết hắn? Trái lại không hề cần phải như thế. Nếu như có cơ hội, lão phu muốn để hắn đi tiếp thu một phen khí tức mà chúng ta đã tiếp thu nhiều ngày. Thậm chí, lão phu còn muốn để cho bản thân hắn đi thể nghiệm một phen, để cho hắn dò đường hộ cho chúng ta. Không phải là hắn nói đã bị sự kì dị cổ quái nơi này hấp dẫn tới sao? Đã như vậy, lão phu tội gì không thành toàn cho hắn?

Trong khi đang nói, Thu Chấn từ từ nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi....

Thời gian trong rừng rậm thật là buồn tẻ. May mà, trong khoảng thời gian này cho tới nay thì Thần Dạ cũng đã làm quen dần, nên hắn cũng không cảm thấy cô độc và tịch mịch. Huống chi trong thân thể không phải còn có Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện làm bạn sao?

Thiên Đao có Đao Linh, có khả năng nói chuyện cùng với mình, nhưng Cổ Đế Điện....

Theo Đao Linh tự mình giảng giải, nếu mà sau khi Cổ Đế Điện hoàn toàn khôi phục thì thần thông của bản thân hắn liền không hề kém chi Thiên Đao. Tuy có nói như thế, nhưng mà ngay cả Đao Linh cũng không biết, phải làm thế nào mới có thể trợ giúp Cổ Đế Điện khôi phục!

Đây là một chuyện đau đầu, bởi vì là ngay cả Đao Linh đều không thể biết đến.

Nhìn ra vầng trăng trên bầu trời xa xa, tựa hồ rời xa chốn đế đô chuyên môn đấu đá với nhau nên cũng đã bớt đi rất nhiều người. Ở nơi này nhìn vầng trăng sáng, tựa hồ mặt trăng cũng tròn hơn rất nhiều, cũng sáng hơn rất nhiều....

- Không biết người ở trong nhà như thế nào ? Còn có Tiểu Nha....

Trước khi rời khỏi đế đô Hoàng Thành, Thần Dạ đã xin lão gia tử chuẩn bị cho Tiểu Nha một quyển công pháp tinh thuần Chí Dương. Tin tưởng, với thể chất đặc thù của Tiểu Nha, nhất định trên con đường tu luyện nàng sẽ có thành tựu khác thường, không cần Thần Dạ phải lo lắng cho thân thể của nàng sẽ lại một lần nữa bị Thái Âm Chi Lực hành hạ!

- Chủ nhân, ngươi nhìn?

Âm thanh của Đao Linh đột nhiên vang lên, Thần Dạ vội vàng nhìn theo chỗ mặt đất mà Đao Linh chỉ. Trên bãi đất trống ở gần hố sâu giống như có những chấn động rất nhỏ, lập tức lại có được một dòng khí tức năng lượng như có như không chậm rãi xuất hiện ở trong lực nhận biết của linh hồn.

- Chủ nhân, hiện tại ta có khả năng khẳng định, ở dưới hố sâu nhất định là che giấu sinh linh nào đó!

Thần Dạ khẽ cau mày, đáp:

- Nếu quả là sinh linh như vậy, làm thế nào lại sống ở sâu dưới lòng đất. Hơn nữa, với cột sáng đỏ như lửa mà nó phát tán ra ngoài để xét, bản thể của hắn khẳng định là phi phàm. Vậy lại làm thế nào mà dễ dàng tha thứ cho những người khác mượn năng lượng của nó để chữa thương?

Đao Linh đáo:

- Tuy là nói như thế, nhưng mà mọi việc cũng có ngoại lệ. Hơn nữa, Thu Chấn bọn họ hẳn là sẽ biết nhiều hơn một chút. Chủ nhân ngươi không ngại đi hỏi thử. Nhưng thuận tiện cũng nhắc nhở ngươi một câu, lão nhân kia lưu ngươi lại tựa hồ không có ý gì tốt!

- Không có ý tốt?

Thần Dạ không thể không cười một tiếng mà nói:

- Ta không muốn chọc bọn hắn, nhưng bọn họ nhất định phải chọc vào ta. Vậy thì cũng không có cách nào. Đến lúc đó, ta cũng chỉ có thể đi kiểm nghiệm một phen, xem thành quả ta đây rèn luyện trong dãy núi suốt một tháng qua, rốt cuộc có thể để cho ta có được niềm vui bất ngờ hay không!

Động tĩnh truyền lại từ bên trong hố sâu, nhanh chóng liền đã biến mất. Sau đó trong thời gian một đêm cũng lại không có bất cứ dao động năng lượng nào. Phảng phất sinh linh kia bên trong hố đã sớm tiến vào trong giấc ngủ.

Sau lúc rạng đông, ra khỏi hang động, Thần Dạ liền nhìn thấy năm người Thu Chấn. Bọn họ lại một lần nữa giống như hôm qua, đang ngồi xếp bằng ngồi vây quanh ở ngoài hố sâu. Đúng là đang chờ đợi cột sáng đỏ như lửa xuất hiện.

- Tiểu huynh đệ, chào a!

Thu Chấn cười cười cất tiếng hỏi han.

- Chào, các ngươi tiếp tục đi, đừng bởi vì ta mà phân tâm a!

Thần Dạ cười cười đáp lại. Đều đã biết nhau thì cũng không cần giấu diếm, cứ tùy tiện tìm tảng đá rồi ngồi lên.

- Tiểu huynh đệ, nếu như là có hứng thú thì tự mình đến thể nghiệm một phen?

Thu Chấn cười nói:

- Chùm tia sáng đỏ như lửa kia, chẳng những có tác dụng đối với vết thương của lão phu, mà đối với tu vi của người ta cũng rất có tác dụng kích thích. Ngươi có khả năng tới thử.

Thần Dạ vội vàng xua xua tay mà nói:

- Vẫn là vết thương của lão quan trọng hơn. Ta sợ chính mình để cho quá kích động, hoặc là không chịu nổi, cản trở lão chữa thương, vậy liền rất không nên.

- Không có gì đáng ngại, nếu như tiểu huynh đệ thật sự không chịu nổi thì nói trước một tiếng. Chúng ta có khả năng tống xuất ngươi ra khỏi phạm vi này, sẽ không ảnh hưởng đến lão phu.

- Như vậy ư, ta đây liền không khách khí.

Thần Dạ vội vàng nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên tảng đá. Xem ra dáng vẻ rất là sốt ruột nên chỉ vài cái hắn liền đi tới bên cạnh hố sâu, rồi ngồi xuống trên mặt đất mà Thu Chấn chỉ cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.