Đế Quân

Chương 1266: Chương 1266: Luyện Ngục chi thành. (1)




Quỷ khí này, trước kia ở bên ngoài Quỷ Mộ Thanh Dương tiểu trấn hắn cũng đã tự mình nhận thức qua, rồi sau đó tiến vào Quỷ Mộ, quỷ khí còn nồng đậm hơn bây giờ gấp mấy lần.

Nhưng thực lực của Quỷ Chân Nhân Phong Tam Nương há có thể so sánh, người trước đã thu phóng tự nhiên, còn Phong Tam Nương hiện giờ chỉ sợ đã không kiểm soát được nữa.

Ba người này, dĩ nhiên là bọn người Thần Dạ đang nhanh chóng đuổi đến.

Ngóng nhìn quỷ khí phô thiên cái địa kia, lo lắng trong mắt Thần Dạ càng đậm, hắn luyện hóa qua một tia Quỷ đạo chi lực ẩn hàm trong Quỷ Thi, đối quỷ khí này hắn vô cùng quen thuộc.

Thần Dạ có thể cảm nhận được, lực phá hoại đáng sợ bên trong quỷ khí kia, mà Phong Tam Nương hiện giờ, hiển nhiên đã không cách nào hoàn toàn khống chế được nữa, nếu không, quả quyết sẽ không để cho quỷ khí kia khuếch tán như thế.

- Minh chủ.

Mấy người Dạ Minh đã đợi hồi lâu, nhìn thấy ba người trên không trung liền vội vàng lách mình lướt đến, cung kính hô.

- Dạ Minh chi chủ.

Bọn người Hải Huyền Thanh cũng liền tranh thủ dời ánh mắt lên trời, không có Dạ Minh chi chủ kia, liền không có được Dạ Minh hôm nay, trong truyền thuyết, Dạ Minh chi chủ là một vị cô nương trẻ tuổi, người chưa từng thấy qua vẫn một mực không tin tưởng.

Cô nương tuổi còn trẻ, nhưng lại có thể khống chế cả Dạ Minh to như vậy, huống chi, bên trong Dạ Minh, cao thủ Thiên Huyền hàng thật giá thật còn có thêm hai vị.

Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn đến, mọi người đã tin tưởng, Dạ Minh chi chủ, thật sự trẻ tuổi như vậy, mà với thực lực của Hải Huyền Thanh cũng có thể cảm ứng được rõ ràng tu vị của Tử Huyên.

- Thánh huyền bát trọng, không hổ là Dạ Minh chi chủ.

Nói thực ra, tu vị bực này, thật sự không đủ để thành là chủ nhân siêu cấp thế lực, nhưng chỗ đáng sợ chính là tiềm lực mà Tử Huyên thể hiện ra.

Thế gian vô số năm qua, thử nghĩ xem có thời đại nào xuất hiện một nhân vật nào giống như Dạ Minh chi chủ này không, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Thánh Huyền bát trọng, thành tựu bực này, không nói về sau không có, nhưng ít nhất cũng chưa từng có.

- Chúng thuốc hạ bái kiến minh chủ đại nhân.

Mấy người Dạ Minh cung kính nói.

Tử Huyên phất phất tay, nói:

- Ở đây, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?

- Không có, những người kia sau khi biết Dạ Minh ta liền không cưỡng ép làm gì nữa.

Cái gọi là ngoài ý muốn, bọn hắn tự nhiên biết rõ Tử Huyên hỏi cái gì.

Nếu như người tạo ra phương hiểm địa này gặp rủi ro, vậy thì người phải chết sẽ nhiều vô số, làm như vậy cho dù rất bá đạo, nhưng lại khiến trong lòng mỗi người Dạ Minh đều cảm thấy rất ấm áp, đây là hương vị của nhà.

- Vậy là tốt rồi.

Tử Huyên nghiêng đầu, hỏi:

- Thần Dạ, đi gặp những người kia đi, bọn hắn đã từng đi vào, có lẽ sẽ có giúp ích cho chúng ta.

Thần Dạ không cự tuyệt, dù sao cũng là cao thủ Thiên Huyền, tuy rằng không sợ, nhưng không cần phải trêu chọc địch nhân như thế, trong lòng sốt ruột, cũng không vội ở nhất thời, hôm nay đến, quan trọng là phải nghĩ biện pháp giúp đỡ) Phong Tam Nương.

- Phong cô nương, La cô nương, chịu đựng.

- Dạ Minh chi chủ, lão phu Hải Huyền Thanh ngưỡng mộ đã lâu.

Hải Huyền Thanh chủ động tiến lên nghênh tiếp, hắn biết rõ chỉ bằng vào thực lực mới đạt đến Thiên Huyền không được bao lâu của hắn còn không có bao nhiêu tư cách có thể sĩ diện ở trước mặt Tử Huyên , người khác hắn không tin nhưng đối với Tử Huyên Hải Huyền Thanh tin tưởng không được bao lâu nữa nữ tử này sẽ vượt qua mình.

Mà ở hai bên Tử Huyên, trung niên nhân kia không tính, người thanh niên còn lại thoạt nhìn càng thêm trẻ tuổi nhưng một thân tu vi rõ ràng cũng đã là cảnh giới Thánh Huyền.

Điều này khiến cho Hải Huyền Thanh tin tưởng, ở trong Dạ Minh nhân tài đông đúc, mặc dù hiện giờ thế lực cũng không phải cường đại nhất thế gian, nhưng tiềm lực lại là kinh người nhất.

Dưới tình hình như thế , ngay cả Thiên Huyền cao thủ thì Hải Huyền Thanh cũng phải hạ tư thế, mà hắn cũng biết rõ , thiếu nữ nhìn như nhu nhược, ôn hòa trước mắt này khi đối mặt với cao thủ hai tộc Thiên, Liễu có thủ đoạn độc ác vô tình bực nào, hắn cũng không cho rằng phân lượng của mình còn lớn hơn cả Thiên, Liễu nhị tộc.

- Hải lão quá khách khí, trước tiên xin cám ơn Hải lão hạ thủ lưu tình, không phá hủy nơi này, Tử Huyên đa tạ Hải lão, đa tạ chư vị.

Tử Huyên chắp tay nói, lời cảm tạ này là thật, nếu Hải Huyền Thanh thật liều lĩnh, vô luận Phong Tam Nương hiện giờ bày ra đáng sợ cỡ nào thì nơi này cũng sẽ bị san thành bình địa, mà Phong Tam Nương cũng tất nhiên sẽ phải chết.

Hải Huyền Thanh vội vàng khách khí nói:

- Tử minh chủ khách khí, lão phu xấu hổ.

Đám người còn lại cũng khách khí nói, mà riêng phần mình đều hô một tiếng may mắn trong lòng, Tử Huyên khách khí như thế cũng đã nói rõ, người ở chỗ kia đích xác là bạn chí thân của nàng.

Nếu trước đây, bọn họ mạnh mẽ xông vào, lại làm gì người nọ, vậy thì sợ rằng dù có đi đến chân trời góc biến cũng sẽ không có nơi nào cho bọn họ dung thân mất.

- Hải lão, nếu ngươi và mọi người đã đi vào rồi, vậy xin nói rõ cho ta biết tình huống bên trong thế nào?

Thần Dạ thu hồi ánh mắt khỏi hắc mạc khổng lồ kia , trầm giọng hỏi.

Đối với Thần Dạ, Hải Huyền Thanh cũng không có bao nhiêu lãnh đạm, sau khi trầm tư một lúc liền nói:

- Mảnh địa giới này hôm nay đã trở thành cấm địa, dưới Thánh Huyền tiến vào hẳn phải chết. Mà mặc dù là cao thủ Thánh Huyền tiến vào, cũng sẽ bị khí tức đáng sợ kia ăn mòn, không cách nào sống sót quá lâu bên trong, chính vì nguyên nhân này nên lão phu mới dẫn bọn hắn đi ra, về phần lão phu, ngược lại có thể tìm ra người nọ, nhưng mà nếu thế thì căn cơ của lão phu sẽ phải bị hao tổn!

- Cho nên Tử minh chủ, các ngươi nếu muốn ngăn cản thì phải gọi cao thủ Thiên Huyền của Dạ Minh đến mới được.

- Ăn mòn sao?

Thần Dạ nhẹ giọng thì thào một câu, năng lực lớn nhất của quỷ khí chính là ăn mòn, không giống với Thôn Phệ Chi Lực của bản thân , ở trong quỷ khí kia, bất luận vật chất gì nếu ở lâu dài trong đó thì đều bị chậm rãi ăn mòn mất, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.

Năm đó lúc gặp mặt Quỷ Chân Nhân, nhất thủ Luân Hồi chi lực kia đúng là do Quỷ đạo chi lực diễn biến mà ra, Thần Dạ biết rõ sự đáng sợ của chúng.

Trước mắt ngay cả Hải Huyền Thanh cũng không thể sinh tồn quá lâu trong đó, Thần Dạ nhíu chặt mày, tuy rằng từng tiếp xúc qua với Quỷ Chân Nhân, nhưng đối với nhất mạch này, Thần Dạ thật sự cũng không hiểu rõ lắm, căn bản không rõ ràng lắm hiện giờ Phong Tam Nương đến cùng đã đạt đến trình độ thế nào.

- Thần Dạ, muốn làm?

Tử Huyên hỏi.

Hơn một năm trước, nàng đã tới nơi này, khi đó, chỉ là chỗ sơn mạch Phong Tam Nương ở bị quỷ khí bao phủ, giờ mới chỉ qua một năm, rõ ràng đã lan xa cả vạn dặm, tốc độ như vậy, khiến Tử Huyên cũng khiếp sợ không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.