Hai đạo công kích ầm ầm va chạm!
Thanh âm nổ tung kinh thiên vang vọng, gió lốc bao trùm thổi quét ra
ngoài, cả bầu trời đều nổi lên phong bạo mù mịt, biến thành không gian u tối.
Uy lực khủng bố tràn ngập ánh mắt mọi người…
Xa xa chân trời, tiếng sấm nổ vang trên không trung, giờ phút này trong
Khiếu Lôi sơn mạch như giáng xuống ngày tận thế, từng đạo năng lượng
xung kích điên cuồng phun tràn, nhất thời núi đá nứt toác, cây cối vỡ
vụn, cảnh tượng nhìn qua vô cùng thê thảm.
Khiếu Lôi Tông như bị lật ngược trong một lần giao thủ của ba người.
Nhưng nhìn lên ba người trên bầu trời, toàn bộ người của Khiếu Lôi Tông kể cả Chu Uyên Nhung đều thay đổi sắc mặt.
Tiêu Lang Tuần là cao thủ hoàng huyền, biểu hiện cường hãn là chuyện
bình thường, nhưng Tử Huyên cùng Thần Dạ cũng không hề thua kém hắn bao
nhiêu.
Lần trước khi bọn họ rời đi, mọi người còn nhớ rõ năng lực của Tử Huyên ở cảnh giới lực huyền, Thần Dạ lại chỉ ở thượng huyền cảnh giới, mới qua
bao lâu?
Vẫn chưa đầy hai năm, tốc độ tinh tiến của hai người lại nhanh tới mức như thế.
Trong ánh mắt đám người Chu Uyên Nhung thoáng hiện kinh hãi, rốt cục bọn hắn hiểu được vẻ kinh hoảng của Huyền Y khi chạy về báo tin, hôm nay
nếu không có Tiêu Lang Tuần, chỉ với Thần Dạ cùng Tử Huyên chỉ sợ đã đủ
huyết tẩy Khiếu Lôi Tông.
Trước mắt chỉ hi vọng Tiêu Lang Tuần đánh bại hai người kia đồng thời
giết chết, nếu không…Trên khóe môi Chu Uyên Nhung hiện lên vẻ hối hận,
sớm biết hôm nay khi Tử Huyên quay về Khiếu Lôi Tông, đừng hùng hổ dọa
người, như vậy sẽ không làm quan hệ giữa đôi bên tới mức sinh tử như bây giờ!
Khói bụi tràn ngập, Tiêu Lang Tuần liên tiếp lui ra sau vài bước, mặc dù không bị thương nhưng bị hai lần công kích mạnh mẽ khiến sắc mặt hắn
tái nhợt, trường đao không còn ngưng thật như lúc ban đầu.
Nhưng khi hắn nhìn thấy thân thể Thần Dạ bị đẫm máu tươi, vui sướng nở
nụ cười, song phương chênh lệch quá lớn, vô luận bọn hắn có lá bài tẩy
thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn.
Vừa rồi bọn hắn bùng nổ cũng chỉ là vây thú mà thôi!
- Thần Dạ, không sao chứ?
Đi tới bên người Thần Dạ, trong mắt Tử Huyên mang theo vài phần trách cứ, liều mạng như vậy làm gì?
- A, một Tiêu Lang Tuần mà thôi, còn chưa thể bức chúng ta đến tuyệt cảnh.
Thần Dạ cười nói:
- Tử Huyên, cho hắn thêm một kích, chuyện sau đó giao cho ta tốt lắm.
Tuy Tử Huyên đau lòng vẻ liều mạng của hắn, nhưng hiểu được tiểu nam
nhân của mình xưa nay không chịu có hại, mặc dù bị buộc đến tuyệt cảnh
cũng sẽ cho địch nhân một kích khó quên.
- Ân…tiểu nam nhân?
Nhìn Thần Dạ, Tử Huyên chợt nghĩ đến cách dùng từ của mình, gương mặt không khỏi xấu hổ đỏ ửng.
- Hắc hắc, đã chết đến nơi còn liếc mắt đưa tình? Thần Dạ, Tử Huyên, hôm nay lão phu sẽ cho hai ngươi trở thành vong mệnh uyên ương, đáng tiếc
cho dù chết các ngươi cũng không thể cùng xuống suối vàng.
- Vô nghĩa thật nhiều!
Tử Huyên đột nhiên giận dữ, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tiêu Lang
Tuần, Lôi Kình Diệt Thế Thương như cửu thiên thần lôi thẳng tắp bổ tới.
Thần Dạ không khỏi ngẩn ra, vì sao Tử Huyên lại giống như bị việc gì kích thích?
Hắn lắc đầu, trong lòng nhủ thầm:
- Đao Linh, xem ngươi!
Lúc ở Lăng Tiêu thành, nếu không có cao thủ thần bí xuất hiện, Thiên Đao chính là thủ đoạn giải cứu Linh nhi của Thần Dạ, có hỗ trợ của cao thủ
thần bí nên Thiên Đao chưa xuất hiện, như vậy người của Tiêu gia đương
nhiên không biết trong tay Thần Dạ còn có lá bài tẩy lớn chưa lật.
Bị một kích của Tiêu Lang Tuần bức lui, trong cơ thể Tử Huyên bắn ra ba
đạo quang mang, nháy mắt dung hợp, hóa thành tử thanh quang thúc, Lôi
Kình Diệt Thế Thương hoành dựng trong quang thúc, quang thúc nhanh chóng tan vào trong thân thương.
Quang thúc chìm vào thân thương, dung hợp bá đạo, một thương đâm thẳng
ra ngoài thiên địa lay động, phảng phất như muốn đâm thủng cả phiến
thiên không.
Tiêu Lang Tuần khởi động huyền khí, trường đao bắn ra thanh mang sắc
bén, trực tiếp phá vỡ không gian chém thẳng về phía trường thương màu
tím.
- Đương!
Thanh âm kim thiết giao nhau thanh thúy vang triệt thiên địa, hai người bị lực nổ mạnh rất nhanh lui về phía sau.
Tử Huyên bị bức lui xa hơn Tiêu Lang Tuần, nhưng Tiêu Lang Tuần sắc mặt
tái nhợt, trường đao đã hoàn toàn biến mất, máu tươi rỉ ra khóe miệng,
lần này hắn đã bị thương.
- Tử Huyên, lão phu sẽ cho ngươi biết ở trước mặt cao thủ hoàng huyền,
bất kỳ thủ đoạn gì của ngươi cũng sẽ không hình thành uy hiếp trí mạng
với lão phu.
Dứt lời hắn vươn tay lên, không gian dao động, từng đạo không gian lực
tinh thuần từ tận sâu trong bạo dũng tràn ra, lấy hắn làm trung tâm
nhanh chóng lan tràn.
Những nơi đi qua, không gian cô đọng lại!
- Hưu!
Ngay lúc không gian quanh Tử Huyên cũng sắp bị giam cầm, đột nhiên một
đạo bạch sắc ảnh tử xuất hiện, chân khí sắc bén thật dễ dàng đem không
gian cô đọng đánh xơ xác.
- Cái gì vậy?
Tiêu Lang Tuần kinh hãi, xa xa đạo bạch sắc ảnh tử tiếp tục đi thẳng về
phía hắn, nơi nơi đi qua không gian bị giam cầm đều vỡ vụn từng khúc, mà dù như thế tốc độ của ảnh tử vẫn không hề giảm bớt.
Quang hoa đầy trời, thiên địa lấp lánh, trong bạch sắc quang mang, một
đạo đao mang chừng trăm trượng phá vỡ không gian hướng Tiêu Lang Tuần
chém xuống.
Bên trong quang mang ẩn hàm lực phá diệt làm Tiêu Lang Tuần cảm thấy như gặp được khí tức của tử thần, mặc dù là hắn cũng không nhịn được tâm
thần run rẩy, thật sự không nghĩ ra đối phương sao có thể có lực công
kích cường đại như thế.
Hai tay Tiêu Lang Tuần rất nhanh khởi động, từng đạo không gian lực tinh thuần không ngừng tràn ra, hình thành một tầng lại một tầng bình
chướng, không gian lực không ngừng chồng lên, có xu thế kiên cố không
phá vỡ nổi.
- Bồng!
Đao mang trăm trượng chém xuống, bất kỳ vật chất gì trong không gian
nháy mắt hóa thành hư ảo, tiếp xúc bình chướng, bình chướng giống như
băng tuyết rơi bếp lò, rất nhanh tan rã với tốc độ kinh người.
Dù cuối cùng khi đao mang hạ xuống hơi chậm lại, nhưng ở trong mắt người khác vẫn nhanh vô cùng.
Trong mắt Tiêu Lang Tuần hiện lên vẻ sợ hãi, cắn răng, ngay khi bình
chướng còn chưa hoàn toàn tan rã đã dựng lên một tầng bình chướng khác.
- Bồng!
Đao mang không gì không phá được, một đường như chẻ tre bổ lên thân thể Tiêu Lang Tuần.
Vô số người nghe được Tiêu Lang Tuần kêu lên một tiếng thảm thiết, năng
lượng huyền khí bị đánh tan, thân hình bay ra nặng nề rơi xuống đất,
chân khí nháy mắt suy nhược, rối loạn mà suy yếu.
Mặt đất chấn ra một hố sâu, rậm rạp vết rạn lan tràn.
- Hoa!
Chẳng những là người của Khiếu Lôi Tông, ngay cả đám người Hổ Lực thậm
chí Tử Huyên cùng Linh nhi đều thật không ngờ Thiên Đao lại khủng bố như thế, ngay cả một chiêu của hắn mà Tiêu Lang Tuần cũng không chống đỡ
nổi.
- Phốc xuy!
Tiêu Lang Tuần chật vật bò lên, máu tươi cuồng phun, thân thể vô cùng ủ rũ.
Một hơi phun ra tụ huyết, chân khí Tiêu Lang Tuần càng thêm uể oải, nhìn lên bầu trời, thanh âm hung dữ nói:
- Tiểu tử, thật sự không ngờ ngươi còn thủ đoạn mạnh mẽ này, chúng lão phu đều đã xem thường ngươi!
- Đây là chuyện của ngươi không liên quan tới ta, kế tiếp ta sẽ làm một chuyện có liên quan tới mình.
Thần Dạ cười nhạt nói.