Đế Quân

Chương 649: Chương 649: Mệnh ta do ta. (1)




- Đúng là bổn vương!

Diêm La Vương hờ hững nói.

Quả nhiên!

Trong cuộc sống, thanh danh Địa Ngục thập đại Minh Quân cực kỳ dọa người, nhất là Diêm La Vương này, bình thường, Diêm La Vương luôn đại biểu cho Thập Điện Minh Quân.

- Như vậy, xin hỏi Diêm La Vương, Thập Điện Minh Quân, tuy rằng khống chế sinh tử, nhưng chỉ có người chết mới bị Địa Ngục U Minh Giới tiết chế, hành vị hiện giờ của các ngươi phải chăng đã quá phận? Hoặc là xin hỏi một câu đại bất kính, các ngươi có tư cách gì?

Thần Dạ cười hỏi.

- Tư cách?

Diêm La Vương vô cùng dữ tợn cười khẽ:

- Thân phận Thập Điện Minh Quân chính là tư cách! Sự cường đại của Thập Điện Minh Quân, đó cũng là tư cách, tiểu bối nhân loại, ngươi còn muốn tư cách gì?

- Thân phận, cường đại?

Thần Dạ chậm rãi lắc đầu, trong thanh âm đạm mạc lập tức lộ ra một tia lạnh như băng:

- Như thế đủ rồi, cũng không cần tư cách gì khác.

- Tốt, nếu ngươi đã thừa nhận chúng ta có tư cách này, như vậy, bổn vương sẽ bắt đầu.

Diêm La Vương sâm lãnh cười cười, bàn tay vung lên, một lát sau, trong tay của hắn, hào quang tán đi, một bản sách da dê tản ra khí tức cổ xưa chậm rãi xuất hiện.

Diêm La Vương lật sách, sau vài cái đã dừng lại, chợt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thần Dạ, lạnh lùng cười khẽ, trong lòng bàn tay huy động, một đạo quang mang, xuất hiện giữa không trung, chợt hào quang ngưng tụ, phảng phất như hóa thành một mặt gương.

Trong gương này, thủ xuất hiện trước tiến là ngày sinh của Thần Dạ, sau đó là nơi sinh... v... v...

Giờ khắc này, thật ra khiến Thần Dạ thực có vài phần tin tưởng, mười người chung quanh này thật là Thập Điện Minh Quân, bằng không sao bọn họ biết rõ về mình như thế

Trong tấm gương, tin tức về Thần Dạ rất nhanh lướt ra, thứ ghi bên trong có rất nhiều, đều cần tự bản thân Thần Dạ chậm rãi nhớ lại mới được. . .

Sau khi hình ảnh trong gương dừng lại, giữa không trung, Thập Điện Minh Quân cùng quát nhẹ, như thần đế phạm âm, từ từ vang vọng!

- Nhân loại Thần Dạ, ngươi cả đời đều ở đây, ngày nay, sắp hồn về Địa phủ, chúng ta nếu đều đã ở đây, vậy cũng nên sớm Thẩm Phán kiếp nầy, quyết định kiếp sau của ngươi thôi!

- Thần Dạ, ngươi sinh ra Đại Hoa Hoàng Triều, trong Trấn Quốc vương phủ.

- Ngươi cả đời này, vinh hoa phú quý đều đã hưởng, gia gia ngươi Thần Trung, là Đại Hoa Trấn Quốc Vương, cha ngươi Thần Sư, đã từng làm Đại Hoa Hoàng Triều Đại tướng. . . .

Tiếng nói đến vậy, có chút dừng lại, chợt tiếp tục phiêu đãng trong không gian.

- Làm người thiện hoặc ác đều ở trung, hiếu, đễ, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, phàm là người thiện đều nằm trong bảy điểm này, trái lại được gọi là ác

- Mà ngươi, kể cả toàn bộ Thần gia ngươi, ăn lộc của vua, chẳng những không gánh vác lo âu, ngược lại thời thời khắc khắc vẫn luôn đề phòng, trù tính vua, tới cuối cùng, càng có ý đồ mưu phản, Thần Dạ, ngươi đã là bất trung.

- Ngày nay, vì ngươi bản thân để lại thân nhân trong nhà, không để ý tới gia gia Thần Trung đang khó khăn, đây là bất hiếu

- Loại người bất trung bất hiếu bực này, Thần Dạ, thống khổ ngàn vạn năm trong mười tám tầng địa ngục cũng khó tẩy được việc ngươi phạm.

Tâm thần Thần Dạ cũng không đặt ở cái gọi là thẩm phán của Thập Điện Minh Quân

Hắn cũng không biết, Thập Điện Minh Quân là Thẩm Phán thế nào, nhưng ngay từ đầu, báo ra lý lịch cùng với thân nhân của hắn, nhưng trong đó lại không có lời nào đề cập đến mẫu thân cả.

Đây là vì sao?

Là mẫu thân đã không bị Địa Ngục U Minh Giới quản chế nữa, hay là còn ý khác...

- Thần Dạ

Trên không trung, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên như sấm rền, chấn tỉnh hắn lại từ trong trầm tư.

Thần Dạ chợt nhìn sang, nhàn nhạt nói:

- Có lời gì cứ nói, đừng tưởng rằng thanh âm lớn là có thể hù ngã người

Thái độ hờ hững không chút để ý kia khiến thần sắc Thập Điện Minh Quân đều phẫn nộ, Diêm La Vương lập tức nghiêm nghị quát:

- Thần Dạ, trăm thiện hiếu làm đâuc, mọi chuyện trung cầm đầu, ngươi bất trung bất hiếu, càng lạm sát làm bậy, hôm nay, bổn vương liền phán ngươi. . .

- Đợi một chút. . . .

Thần Dạ đột nhiên đã cắt đứt lời Diêm La Vương..., lập tức hỏi:

- Tát cả thân nhân ta, các ngươi cũng có thể tra rõ ràng, nhưng các ngươi dường như đã bỏ sót mẹ ta, đừng nói các ngươi là giả đấy chứ!

- Hỗn trướng, trước thẩm phán ngươi còn dám tùy ý phỉ báng chúng ta, Thần Dạ, ngươi quả nhiên là tội không thể tha được.

Diêm La Vương gầm lên:

- Thần Dạ sau khi chết, bị phán đánh vào A Tỳ địa ngục, vĩnh viễn chịu khổ gươm đao, trọn đời không được siêu sinh. . . .

- Này

Thần Dạ cũng gào thét quát:

- Phán cái gì, để ta nói xongđã..., nói cho ta biết trước, tư liệu về mẫu thân ta các ngươi có tra được không.

Đây là việc hắn muốn biết nhất.

Từ sau khi mẫu thân bị bắt, Thần Dạ luôn luôn mờ mịt.

Lão gia tử còn không nói đến, nhưng phụ thân. . . . Đối với lý lịch của mẫu thân vậy mà giữ kín như bưng, thần sắc né tránh khiến người rất khó hiểu,

Từ đó về sau, phụ thân cũng đóng kín lòng mình, cô độc một người ở trong Trấn Quốc vương phủ, phảng phất như xa rời thế gian, dù cho Thần Dạ muốn gặp, phụ thân cũng không gặp hắn.

Nếu không phải rời khỏi Đại Hoa Hoàng Triều, một đêm kia, phụ thân cũng không gặp awhns rồi.

Nhưng lúc Thần Dạ ra vẻ vô tình hỏi về mẫu thân, nét mặt của phụ thân cũng như lần đầu mình hỏi.

Đủ chuyện như vậy, nhớ lại cũng có thể khiến Thần Dạ biết rõ, trong lòng phụ thân có quá nhiều chuyện dấu mình. . . .

Nhưng không có cách nào, phụ thân không nói, hắn cũng không tiện. bức bách,

Không nghĩ đến chỗ này, đám gọi là Thập Điện Minh Quân này ngược lại mang đến cho Thần Dạ một phần hy vọng mới.

Nếu có thể biết rõ về lai lịch mẫu thân, như vậy, đối với điều tra chuyện mẫu thân bị bắt sẽ có một phương hướng rõ ràng hơn mà không phải cứ bay loạn như con ruồi mất đầu như trước

- Ngươi thật là đủ can đảm a?

Lại một lần nữa thẩm phán bị cắt đứt, trong mắt Diêm La Vương lửa giận phảng phất như sắp hóa thành thực chất rồi, vẻ lạnh lẽo trong thanh âm cũng sắp sửa ngưng kết trọn phiến không gian này thành băng.

- Thần Dạ, A Tỳ địa ngục đang chờ ngươi. . . .

- Chờ thì chờ thôi, không có gì ghê gớm cả, chỉ cần nói cho ta chuyện về mẫu thân, đừng nói một cái A Tỳ địa ngục, mười cái tám cái ta đều đi qua xem một lần.

- Làm càn, thật không ngờ không biết tốt xấu, cũng tốt, hi vọng ngươi luôn trấn định như thế, đừng để Minh Quân chúng ta mang theo một u hồn không thể động tiến vào Sâm La Đại Điện.

Diêm La Vương đột nhiên cười nhạo một tiếng, lập tức nói:

- Thần Dạ, ngươi cuộc đời này, đã vượt qua mười bảy năm, trong mười bảy năm này, bởi vì lạm sát kẻ vô tội quá nhiều, khiến người oán trách, cho nên, trời xanh tức giận, chẳng những ngươi phải chịu khổ, mà tất cả thân nhân bằng hữu đều bị ngươi liên lụy, khi bọn hắn chết, sẽ đến cùng với ngươi, thẳng đến khi hết nghiệp mới thôi

- Thẩm Phán xong rồi chứ, đến phiên ta nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.