Đế Quân

Chương 81: Chương 81: Một giấc mộng




Sau khi xác nhận xong, Thần lão gia tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, một lát sau, mang theo vài phần khổ sở nói:

- Tầng thứ hai của Giao Long thể tên là Đăng Đường chi pháp, gia gia có nhưng không thể cho con được.

- Vì sao chứ?

Hiện tại lại đến phiên Thần Dạ giật mình.

Thực lực của mình tăng trưởng càng nhanh cũng là một chuyện tốt đối với gia tộc, vậy thì tại sao lão gia tử lại không muốn giao tâm pháp tầng thứ hai của Giao Long thể cho mình?

Thần lão gia tử lại cười khổ một lần nữa, nói:

- Nguyên nhân cụ thể tạm thời bây giờ gia gia vẫn không thể nói cho con biết, gia gia chỉ có thể nói như thế này, thời điểm Giao Long thể của gia gia còn chưa thành công đột phá tầng thứ hai thì gia gia sẽ không nói cho con biết tâm pháp tầng thứ hai của Giao Long thể.

Thần Dạ ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không nói gì thêm, lão gia tử làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của người, thế nhưng những chuyện khác cũng nên hỏi ra…

Vừa nghĩ tới đây, thần sắc của Thần Dạ cẩn thận, nghiêm mặt nói:

- Gia gia, ở trong lòng ngài cất giấu quá nhiều thứ mà chúng ta không thể biết đến, hôm nay Tôn nhi muốn hỏi ngài một câu, ngài cuối cùng là có chiến lược gì khi mà hoàng thất đang từng bước ép sát như thế này? Hoặc là Tôn nhi sẽ hỏi rõ thêm một chút, nếu như một ngày kia, đương kim hoàng đế liều lĩnh thế muốn bắt hết tất cả mọi người trong Thần gia chúng ta, gia gia, đến lúc đó ngài sẽ làm như thế nào?

Sau khi hỏi xong, Thần Dạ lập tức trở nên khẩn trương, hắn rất muốn nghe được một đáp án rõ ràng nhất từ trong miệng của lão gia tử, chính là lại sợ đáp án này không phải là đáp án mà hắn muốn.

Thần lão gia tử trở nên trầm mặt, thật lâu vẫn không hề lên tiếng, từ trong hô hấp của lão gia tử Thần Dạ có thể cảm giác được, giờ phút này trong lòng lão gia tử không hề yên bình.

- Dạ nhi!

Thật lâu sau, Thần lão gia tử mới nặng nề nói:

- Đại bá và Nhị bá của con cũng đã từng nhiều lần hỏi qua vấn đề giống như vậy…

- Gia gia ngài đã trả lời với bọn họ thế nào?

Thần Dạ vội vàng hỏi.

Lúc này Thần lão gia tử lại chỉ cười nhẹ một tiếng, nói:

- Ta cũng không trả lời vấn đề này của bọn họ, chỉ nói cho bọn hắn một câu, mọi chuyện đã có ta rồi, chỉ cần lão phu còn sống, ở bên trong hoàng triều Đại Hoa sẽ không có người nào có thể động đến Thần gia chúng ta.

Thần sắc của Thần Dạ lại lần nữa trở nên căng thẳng, lão gia tử ngài có phải là quá mức tự tin đối với chính mình không? Đồng thời, Tôn nhi cũng thật sự có chút không tin tưởng lắm đối với lời nói này của ngài.

Có được trí nhớ một lần trải qua, Thần Dạ nhớ rất rõ, từ đầu đến cuối cùng, lúc đại kiếp nạn của Thần gia đến, hay là lúc Thần gia bị diệt vong, hắn cũng đều chưa từng nhìn thấy lão gia tử ra tay, cho dù là đối mặt với phần đông một đám tử tôn bị chết dưới đao của hoàng thất, lão gia tử cũng không hề ra tay.

Tuy rằng ở trong trí nhớ của thế giới kia, Thần Dạ chưa bào giờ hỏi vấn đề tương tự với lão gia tử, nhưng hắn tin tưởng, nếu như hỏi thì lão gia tử cũng sẽ trả lời như vậy, hơn nữa bọn người Đại bá và Nhị bá cũng đã từng hỏi rồi!

Kết qủa là như thế nào? Còn không phải là nhà hủy người vong hay sao!

Hai mắt của Thần Dạ chậm rãi đóng chặt lại, có lẽ bởi vì trong lòng có vài phần oán giận làm cho kích động, nên hô hấp lập tức dồn dập hơn so với bình thường rất nhiều.

Thấy vậy, long mày của Thần lão gia tử nhẹ nhàng nhíu lại, nói:

- Dạ nhi, con không tin tưởng lời nói của gia gia sao?

- Gia gia nói lời, chỉ cần gia gia chịu làm như vậy thì tự nhiên là thật tốt, nhưng mà gia gia…

- Ý của con là lão phu nghĩ một đằng nói một nẻo sao?

Giọng điệu của Thần lão gia tử dần dần cất cao lên, không phải phẫn nổ mà là có chút ngoài ý muốn…

Từ trên xuống dưới hoàng triều Đại Hoa, mặc dù hoàng thất âm thầm nhìn chằm chằm, những nhà giàu khác âm thầm chờ đợi thời cơ để hành động, nhưng sẽ có người hoài nghi đến việc Vương thần trấn quốc một lòng trung thành với vua.

- Gia gia!

Mắt của Thần Dạ vẫn không mở ra, hắn trầm giọng nói:

- Gia gia, ngài có muốn biết vì sao con đột nhiên lại có được những chuyển biến mà các ngài không thể tưởng tượng nổi hay không?

Trong lòng Thần Dạ rất rõ ràng, chính mình đột nhiên có tự tin nhất định sẽ làm cho người trong nhà có chỗ nghi ngờ, bọn họ không hỏi cũng không đại biểu cho việc trong lòng không thèm để ý.

Lông mày của Thần lão gia tử khẽ nhảy lên, hắn làm sao lại không muốn biết chứ, vẫn luốn muốn hỏi nhưng lại sợ chính mình lại mang tới phiền toái cho tôn nhi, cho nên định nói rồi lại thôi.

Thần Dạ chậm rãi nói rằng:

- Đại khaí trong một buổi tối hơn hai tháng trước, lúc Tôn nhi đang ngủ, liền tự nhiên nằm mộng một giấc mơ!

- Nằm mơ sao?

Dù là Thần lão gia tử kiến thức rộng rãi cũng không thể hiểu rõ ràng, một giấc mộng thì có liên quan gì tới sự thay đổi của Thần Dạ cơ chứ?

- Trong giấc mộng này Tôn nhi nhìn thấy, tuy bị rất nhiều kiêng kị, có nhiều tính toán nhưng vinh hoa phú quý giống như ngày hôm này, chỉ có thể được duy trì liên tục trong sáu năm nữa thôi.

- Dạ nhi?

Thần Dạ tiếp tục nói tiếp lời của mình:

- Tôn nhi nhìn thấy, sáu năm sau xảy ra một chuyện lớn, đương kim hoàng đế coi đây là cái cớ liên hiệp Trưởng Tôn gia, Ngô gia, Đồng gia và các đại gia tộc lại với nhau, cũng phát động công kích đối với Thần gia chúng ta.

- Trong lúc nhất thời, trong khi phần đông người bị giết chết thì gia gia ngài lại có kết cục tốt nhất, chính là bị nhốt cả đời…. Thế nhưng đối diện với những cái này, gia gia vẫn luôn thờ ơ!

- Ngay sau đó, Đại bá, Nhị bá, đại ca, nhị ca, một ít trưởng bối, huynh trưởng, tỷ tỷ của Tôn nhi tất cả đều bị chết dưới đại đao của hoàng đế…..đối diện với mấy thứ này, gia gia vẫn không hề ra tay.

- Tôn nhi nhìn thấy, vào một ngày kia, toàn bộ Thần gia, mấy trăm tính mạng, bất luậ bọn họ có chống cự thế nào cũng chưa từng có một người nào sống sót thoát đi, Kim Bích huy hoàng tượng trưng cho một trong những vương phủy trấn quốc có quyền lợi cao nhất hoàng triều bị một trận đại hỏa đốt sạch thành tro bụi….

- Thời điểm gia gia đối diện với mấy cái này, vẫn chỉ ở một bên yên lặng nhìn. Từ đầu đến cuối, gia gia chỉ làm một chuyện là phải mang Tôn nhi ra đến đế đô, nói với Tôn nhi không cần phải báo thù, hảo hảo mà sống tốt, vì Thần gia mà lưu lại một huyết mạch.

- Sau đó gia gia xoay người quay về đế đô!

Thần Dạ không tiếng động cười thảm:

- Toàn cảnh trong mơ kia để lại cho con dấu ấn Thần gia bị suy sụp, thậm chí là diệt vong…. Gia gia, sau khi con tỉnh mộng rất sợ hãi kinh hoàng, tự biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn rồi sẽ có một ngày Thần gia chúng ta có kết cục giống như trong giấc mộng.

- Tôn nhi không cam lòng, Tôn nhi lại càng không nguyện ý lại một lần nữa nhìn thấy Thần gia chúng ta gặp thảm trạng như vậy, cho nên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.