- Ta không dám sao? Ta không dám sao? Được được, Thần Dạ ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ để ngươi nhìn xem ta có dám hay không, chờ ta tìm phụ hoàng nói chuyện xong sẽ tới
tìm ngươi tính sổ, muội muội của ta ngươi nhất định phải lấy.
Nói xong Huyền Vũ nhanh chóng rời khỏi, nhìn hắn điên khùng bắt đầu khỏi động sức lực, tựa hồ thật sự sẽ đi tìm hoàng đế lý luận một phen…
Bên trong tiểu viện tử, chẳng những an tĩnh còn có mấy phần hôn ám!
Phần hôn ám này không phải bởi vì là sắc trời mà là thiết kế ở xung
quanh viện tử, ngạnh sinh sinh để cho viện tử này thaotj nhìn không quá
sáng rõ.
Thường Vị Nhiên ngồi ở trên xe lăn, cúi đầu xuống, trong tay vuốt vuốt
mái tóc đen mềm mại của nàng, bình tĩnh nhưng lại xen lẫn bộ dáng lạnh
lùng, khiến cho không người nào có thể suy đoán nàng rốt cuộc là đang
nghĩ cái gì.
Cách ở trước người nàng không xa, tiểu thị nữ theo nàng cùng đi tới Trấn quốc Vương phủ cũng là đứng an tĩnh, bất quá có thể từ trên khuôn mặt
của nàng nhìn ra, tiểu thị nữ hiện tại là đang sợ.
Phần an tĩnh này kéo dài hồi lâu, cho đến khi một người lướt vào trong
viện tử mới để cho trong viện tử có loại sinh khí nhàn nhạt thuộc về
nhân gian kia.
- Tiểu thư, gấp gáp tìm lão phu có việc gì?
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Thường Vị Nhiên, Càn Vô Tâm trầm trầm hỏi.
Không đợi Thường Vị Nhiên nói gì, tiểu thị nữ phác thông một cái liền quỳ xuống trên mặt đất bối rối nói:
- Tiểu thư, thật xin lỗi, tỳ nữ sai rồi, nhưng mà tỳ nữ là chiêu theo phân phó của Càn lão tới đề tỉnh tiểu thư...
Vừa nghe lời như thế, thần sắc của Càn Vô Tâm đột nhiên phát ra sát cơ nồng đậm.
Chỉ là nhận sai một cái, bằng vào mặt mũi của Càn Vô Tâm hắn còn có thể
bảo vệ nàng không chết, nhưng hiện tại... Tiểu thị nữ này lại là không
giết thì không được rồi.
- Càn lão, đây là người của ngươi, liền giao cho chính ngươi xử lý, từ nay về sau ta không muốn gặp lại nàng nữa.
Thường Vị Nhiên nói xong, lòng bàn tay nhẹ nhàng khoác lên xe lăn, xe
lăn nhất thời tự hành mà đi, mang theo thân thể của nàng dần dần đi ra
khỏi viện tử...
- Càn lão, tha mạng a, tỳ nữ đi theo ngài nhiều năm, cho tới bay giờ đều là trung thành cảnh cảnh...
Lê hoa đái vũ, cộng thêm tiểu thị nữ vốn là bộ dạng thanh tú, bộ dáng
điềm đạm đáng yêu như thế thật khiến cho không người nào có thể hạ thủ.
Càn Vô Tâm giờ phút này cũng là nhẹ giọng thở dài thán nói:
- Tiểu Ngọc, ngươi hẳn là hiểu được, tiểu thư ở trong môn có địa vị như
thế nào, nàng nói không muốn gặp lại ngươi, lão phu cũng là không cách
nào giữ được ngươi.
Tiểu thị nữu hoảng sợ hét lên:
- Càn lão, ý tứ của tiểu thư là sau này nàng không muốn gặp lại ta nữa,
như vậy ngài thả ta rời đi, ta lập tức trở về Tà Dương môn, từ nay về
sau không để cho tiểu thư nhìn thấy, như vậy liền được rồi, ngài ngàn
vạn lần đừng giết ta!
Càn Vô Tâm lắc đầu nói:
- Tiểu Ngọc, lão phu sẽ dạy cho ngươi một cái đạo lý cuối cùng, chỉ có
người chết mới vĩnh viễn không thể nào khiến người khác nhìn thấy được,
đã hiểu chưa?
Bên ngoài viện tử trăm thước, Thường Vị Nhiên nghe được một tiếng hét
thảm, từ từ xoay người lại nhìn vào viện tử, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Vì tự do của ta, ta mất đi đôi chân... Bỏ ra đại giới lớn như thế ta
cũng chỉ là án chiêu theo ý nguyện của chính mình mà đi sinh tồn, đi
hành sự.
- Giờ phút này ta như thế nào lại để cho bất cứ kẻ nào tới can thiệp cuộc sống của ta, can thiệp vào chuyện của ta được?
Nhìn Huyền Vũ rời đi, Thần Dạ bất giác lại cười khổ một cái, gia hỏa này thật đúng là một tên điên.
Mặc dù hắn là giả bộ nhưng mà hắn cũng là một tên điên.
Không có một người nào ở trạng thái ngụy trang, đối mặt với người mà
bình thường mình sợ hãi lại có thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng
như thế, Huyền Vũ này đoán chừng là đệ nhất nhân từ cổ chí kim.
Nghĩ đến Huyền Vũ liền tự nhiên nghĩ đến Huyền Lăng công chúa, đó đồng dạng là một thiếu nữ ưu tú vô cùng...
Đối mặt với Nhị hoàng tử cho tới đối mặt với Cửu ngũ chí tôn, trong lòng Thần Dạ cũng sẽ không có nửa điểm kiêng kỵ, bởi vì lá bài tẩy của phụ
tử bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít thì Thần Dạ đều có chút hiểu rõ.
Huyền Lăng huynh muội cũng là không rõ ràng lắm từ đầu đến cuối!
Thậm chí Huyền Lăng công chú chính miệng nói với mình nàng có thể nhảy
ra cái lồng chim hoàng thất này... Đây là ý gì, đã rõ ràng hết mức rồi.
Mới vừa rồi cùng Huyền Vũ một quyền tương giao càng khiến cho Thần Dạ
biết được thực lực chân chính của Huyền Vũ đã là Sơ Huyền ngũ trọng cảnh giới rôi!
Phần thiên phú tu luyện này đã thực sự là không yếu.
Những năm gần đây bởi vì Huyền Vũ ở đế đô Hoàng thành, nhạo đến không
thể tách ra, hơn nữa Hoàng Đế cũng thực sự không thích hắn, vì có thể an tâm bồi dưỡng Nhị hoàng tử cho nên ra một đạo thánh chỉ điều đến nơi
biên cương, nếu không có chuyện quan trọng thì không được hồi kinh!
Nhưng Huyền Vũ trở lại hẳn không phải là ý tứ của Hoàng Đế, ngay cả
Hoàng thất đang khó khăn thì Hoàng Đế cũng sẽ không nghĩ tới Huyền Vũ,
huống chi một cái Huyền Vũ cũng không vãn hồi được cả đại cục.
Như vậy chính là ý tứ của Huyền Lăng công chúa rồi.
Lúc này Huyền Lăng công chúa để cho Huyền Vũ trở lại rốt cuộc là vì cái gì?
Đế đô hôm nay đã là một bãi nước đục, chẳng lẽ ý tứ của Huyền Lăng công
chúa là muốn cho Huyền Vũ trở lại đem vũng nước đục này quấy đến càng
đục hơn?
Đây ngược lại là chuyện không có khả năng!
Huyền Lăng cũng tốt, Huyền Vũ cũng được, mặc dù bọn họ là ngụy trang
nhưng mà trong bản tính bọn họ còn là Hoàng tử, Hoàng nữ của Đại Hoa
hoàng triều, bọn họ khẳng định không muốn cuối cùng ngồi lên Cửu ngũ chí tôn bảo tọa sẽ là Nhị hoàng tử, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không muốn
nhìn thấy hoàng thất sẽ thất bại ở trong tay Thần gia.
Hiện tại Huyền Lăng công chúa vì nguyên nhân thân phận, có rất nhiều
chuyện nàng không thể thuận tiện động thủ, có Huyền Vũ ở đây liền không
giống như trước rồi.
Đó là một kẻ điên, bất kể hắn làm cái gì cũng có thể lấy lý do là người
điên mà tránh được, không đến nổi làm cho người ta liên tưởng tới Hoàng
Đế bệ hạ.
- Huyền Lăng công chúa, ta thật không hi vọng Đại hoàng tử là do ngươi
gọi về đối phó với Thần gia ta. Với ta mà nói, ta không muốn là địch với huynh muội các ngươi, bởi vì các ngươi giống như ta, cũng phải nhận lấy một loại nỗi đau thân tình, còn có một nguyên nhâ, ngươi hẳn là rất rõ
ràng.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua!
Lúc Thần Dạ đi tới cửa thành phái tây, Thường Vị Nhiên đã chờ ở đó.
Nàng hôm nay mặc một bộ váy dài đạm lục sắc, do là ngồi xuống cho nên
không cách nào thấy rõ ràng vóc người vốn có ở trong bộ váy kia.
Nàng phảng phất còn cố ý trang điểm một phen, hơi hiện ra một chút phấn, tóc dài cũng là hơi hơi vấn lên, lộ ra có chút dí dỏm khả ái, không có
phần tùy ý như lúc trước kia, nhưng mà lại càng phù hợp với tuổi tác
hiện tại của nàng.