Đế Quân

Chương 46: Chương 46: Ngõ hẻm Phong Hoa. (2)




Mà nói cũng chỉ có một câu, người kia chỉ nói:

- Cứ mời cô nương Liễu Như Thị đến với ta uống vài chén là tốt rồi!

Nàng kia vừa mới tay muốn tiếp nhận ngân phiếu , giờ phút này hình như là thấy quỷ mà lập tức rụt trở về. Tức thì dùng một loại ánh mắt gần như là không nói nổi mà nhìn qua vị khách có vẻ hơi không giống người thường này. Sau khi liếc mắt nhìn, nàng liền quay sang phía vị phu nhân dẫn dắt.

Phu nhân cũng là sau khi kinh ngạc một hồi lâu, mới mang theo nụ cười nghề nghiệp hóa mà nói:

- Vị Tiểu công tử này, thực sự ngại quá. Liễu Như Thị cô nương không dễ dàng gặp mặt khách khác.

- Nàng không dễ dàng gặp, điều đó đã nói lên là có vị khách, mà nàng vẫn còn phải gặp, đúng không?

Người thiếu niên áo trắng ngửa đầu, lộ ra một nụ cười đẹp mắt:

- Tấm ngân phiếu này, ngươi cầm đi, phiền quá.

Tấm ngân phiếu này, phu nhân không dám tiếp nhận mà vẫn nói:

- Tiểu công tử, xác thật ngại quá, Liễu cô nương sẽ không gặp ngài.

- Ngươi còn không đi hỏi một chút, làm sao lại biết nàng ấy sẽ không gặp ta?

- Cái này?

Trong thời gian ngắn ngủi nói chuyện với nhau, những vị khách ngồi gần đó cũng đã lại thần. Phu nhân cùng mấy thiếu nữ này , bởi vì người tới là khách nên không thể cười nhạo người thiếu niên áo trắng kia ở trước mặt khách. Nhưng mấy người khách kia thì cũng là không có chút xíu kiêng nể.

- Tiểu tử, ngươi lông tóc còn chưa đủ dài? Không chỉ có học người khác tới chỗ như thế này chơi đùa, lại còn muốn Liễu cô nương cùng ngươi?

- Ha ha!

Tiếng cười vang càng lúc càng truyền càng xa. Đến khi những người ngồi ở chỗ xa hơn hiểu rõ ràng sự tình đầu đuôi , thì trận cười vang này lại càng trở nên nổ ra nhiệt liệt.

- Thằng nhãi này của nhà ai? Khẩu khí thật lớn, còn muốn gặp cô nương Liễu Như Thị . Ngươi có biết hay không, mỗi một đại gia nơi này đều vung thẳng tay tiêu pha đối với Hoa Thanh Trì. Mà ngay là như vậy, rất nhiều người cho đến ngày nay, cũng không từng ra mắt Liễu cô nương . Ngươi a, có lẽ tự mình về nhà bú sữa mẹ đi thôi, tránh để đại gia quăng ngươi ra ngoài.

- Hắc hắc, lão La, thằng nhãi này đã qua tuổi cai sữa . Nhưng lớn như nó vậy thì mẹ nó làm sao còn có thể có sữa cho nó bú?

- Ha ha!

Người thiếu niên áo trắng vốn đối mặt việc mọi người cười nhạo thì vẫn còn phảng phất giống như không nghe thấy. Thế nhưng sau khi nghe người trung niên nhỏ gầy như que củi nói như thế, sắc mặt hắn lập tức hoàn toàn cực kì lạnh lẽo . . . .

- Ông ông! Ông ông! Ông ông!

Liền ở trong những tràng cười vang này, một hồi âm thanh chói tai, bắt đầu đột nhiên vang vọng. Trong nháy mắt, tất cả tiếng cười, như bị một bàn tay lớn vô hình cắt đứt. Miệng mỗi người đều vẫn còn há ra, nhưng mà liền không có chút xíu âm thanh phát ra.

Ở trong tầm mắt bọn họ , chỗ cái bàn trước người trung niên nhỏ gầy như que củi, lại có một cái quạt trắng, trông nó như có phiến đao đang cứ thế đặt ở bên trong.

Tất cả mọi người, đặc biệt là người trung niên nhỏ gầy như que củi kia, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Lúc này hắn bùm một cái quỳ xuống dưới mặt đất, dập đầu như giã gạo:

- Công tử, tại hạ lắm miệng, xin công tử thứ tội!

- Đắc tội ta, chỉ là mình ngươi chết. Hiện tại khiến cho hắn nổi giận, cả nhà ngươi đều phải cùng chết. Cho nên ngươi chết , là đang cứu tính mạng mọi người trong cả nhà ngươi đó.

Một âm thanh nho nhã thản nhiên truyền đến!

Nhìn theo hướng âm thanh kia truyền đến, người thiếu niên áo trắng không khỏi phì ra tiếng cười mà nói:

- Ta đâu có quyết đoán như ngươi nói vậy?

- Ngươi cố nhịn không quyết đoán thì ta không quản được . Nhưng người nào đắc tội với ngươi, thì cũng là không thể không chết. Ở những nơi khác, có lẽ ta còn không làm chủ được, nhưng ở chỗ này, ta tự có đại quyền sinh sát!

Âm thanh nho nhã vừa dứt, đột nhiên ý định giết người nổi lên, cái quạt trắng đặt trên bàn này, bỗng bay mạnh lên. Nó hóa thành một vệt sáng trắng, bất kể người trung niên nhỏ gầy như que củi kia né tránh như thế nào, rốt cuộc chỉ sau mấy giây thì đầu người đã rơi xuống đất!

Mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập cả một chốn ồn ào lộn xộn này. Tuy nhiên, không một người nào dám vì người vừa mới chết mà nói một câu không phục. Thậm chí trong lòng rất nhiều người đều vẫn còn sợ hãi, bọn họ vừa rồi cũng từng cười nhạo thiếu niên áo trắng kia . . . .

- Đi thôi, đi xuống mời cái tên phiền toái kia lên đây đi. Chậm một chút nữa, Hoa Thanh Trì này có thể sẽ bị hắn phá hủy mất!

- Vâng!

Từ trên lầu cao, một bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra từ trong một căn phòng. Một lát sau, ở đầu cầu thang có một bóng dáng rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Vẻn vẹn là nàng xuất hiện, không khí vốn sặc mùi máu tanh tưởi phảng phất đã bị nàng hấp thu hết, lập tức biến mất hoàn toàn sạch sẽ. Mà ngoại trừ người thiếu niên áo trắng ra, tất cả mọi người, cho dù nam nữ thì ánh mắt đều là gắt gao nhìn chăm chú vào bóng người kia, cũng không muốn rời đi chút xíu nào!

- Áo tím như phượng, mỹ nhân Như Ngọc, thướt tha nhiều vẻ, đẹp mà không kiêu! Khó trách vô số người vì Liễu cô nương, nguyện ý đến Hoa Thanh Trì này vung tiền như rác!

Vừa vào tới gian phòng, người thiếu niên áo trắng cười to!

- Công tử, ngươi đừng giễu cợt với ta !

Bóng dáng uyển chuyển, có một mái óc dài đen nhánh rủ xuống ngang hông. Trên người mặc một chiếc quần tím lan tử la , đã thể hiện ra ngoài vóc người hoàn mỹ, lồi lõm tinh tế có hứng thú. Gương mặt kia càng là tinh xảo, làm cho không người nào có thể tìm ra một điểm tỳ vết nhỏ nhoi nào. Đó quả thực chính là tiên nữ hạ phàm từ trên trời, hoặc là, người bước ra từ trong bức họa. Trong thế gian, không có nữ nhân xinh đẹp tới cực điểm như vậy.

Lúc này hơi xấu hổ giận dữ làm cho gương mặt ửng đỏ, càng khắc họa cho một câu mỹ nhân như họa kia!

- Thần gia tiểu thiếu gia, đừng có trêu chọc người ta như vậy. Rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt , lại đây ngồi xuống đi!

Trong phòng, còn có một người trẻ tuổi, khoảng mười bảy tuổi. Dáng vẻ hờ hững, cử chỉ tao nhã, làm cho người ta vừa nhìn liền biết chính là hậu duệ của một Đại gia tộc.

Lúc này hắn, giơ chén rượu đang tự rót tự uống một mình, dáng vẻ bình tĩnh khiến người ta khó có thể liên tưởng, chính là hắn vừa rồi chỉ nói đôi ba lời là đã lấy đi tính mạng một người.

Nghe lời này của hắn, trong lòng Liễu Như Thị lập tức kinh ngạc đến giật mình. Ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía người thiếu niên áo trắng lập tức loại trừ vài phần không đồng tình trước đây còn có như vậy!

Thần Dạ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện người trẻ tuổi mà cười nói:

- Liễu cô nương, phiền toái !

Liễu Như Thị sau khi rót đầy cho Thần Dạ chén rượu trước người hắn , lập tức cung kính nói:

- Công tử Gia cùng Thần tiểu thiếu gia cứ nói chuyện tự nhiên, thiếp thân liền đứng hầu bên ngoài, có việc gọi một tiếng là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.