Từ người trẻ tuổi kia mà liên tưởng tới Diệp Thước, hẳn là khi hắn tu luyện, nhất định cũng là toàn lực ứng phó như thế . . . .
- Hai huynh đệ này, rốt cuộc là các ngươi tự mình tạo ra áp lực lớn như
vậy cho bản thân, có lẽ Thần Dạ ta đã khiến cho các ngươi lo lắng ?
Thần Dạ không khỏi thở dài nặng nề, kí ức trong đầu hiện ra cực kì nhanh chóng.
Năm đó vào lúc Thần gia gặp khó khăn, tất cả bạn cũ của Thần gia ai nấy
đều tự cho là mình không rảnh, lòng người hoảng sợ chỉ vì tự bảo vệ
mình. Giây phút cuối cùng, những người dám đến cứu viện chỉ có hai huynh đệ tốt từ lúc còn bé , Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên!
Đều không có ngoại lệ, sau khi hai huynh đệ này chính mắt nhìn thấy mình bị lão gia tử dẫn ra khỏi đế đô Hoàng Thành thì vui mừng cười to, rồi
quay người lọt vào trong đám người của địch nhân, ra sức giết địch. Chỉ
vì muốn giành được càng nhiều thời gian hơn cho mình có thể thuận lợi
rời đi.
- Ai?
Thiết Dịch Thiên đang chuyên tâm trong tu luyện, đột nhiên vươn người
lên. Sau khi quát lên một tiếng thì hai tay chộp một cái, tảng đá cực
lớn ở sau lưng được nâng lên ở trong tay hắn mà giống như nhẹ bỗng không có gì, rồi lập tức nặng nề nện về hướng ra phía ngoài.
- Thần Dạ, đúng là ngươi?
Sau khi nhìn thấy bóng người kia xuất hiện, Thiết Dịch Thiên ngây ra một lúc rồi chợt vui mừng. Bóng dáng vừa động, liền giống như xe tăng húc
ngang húc dọc phóng tới. Hắn xuất phát sau mà đến trước, tảng đá bị hắn
ném xuống kia dưới lực đánh mãnh liệt của hắn đã bắn ra muôn vàn khối đá vụn nho nhỏ, lập tức chia năm xẻ bảy rơi xuống mặt đất.
- Ha ha, Thần Dạ!
Thiết Dịch Thiên cười to, hai tay dang ra mà ôm lấy Thần Dạ nhấc cả
người lên. Tuổi của Thần Dạ ở trong mắt người bình thường cũng gượng gạo xem như một người lớn. Thế nhưng so với Thiết Dịch Thiên này, liền vẫn
không khác gì một đứa bé mà dễ dàng nhấc lên.
- Dịch Thiên, ta không thở nổi .
- A, a, thật xin lỗi, ta thật là vui .
Thiết Dịch Thiên cười rồi buông Thần Dạ ra, sau đó nhìn hắn mà chỉ biết không ngừng cười .
Rất lâu sau đó, tiếng cười kia mới ngừng lại được, rồi hắn mới hỏi:
- Làm sao hôm nay ngươi tới nơi này tìm ta?
Vừa lên tiếng hỏi xong, thần sắc Thiết Dịch Thiên bỗng nhiên biến đổi mà quát:
- Ngươi đã có chuyện gì xảy ra, có đúng là trong đế đô Hoàng Thành có
người muốn gây ra bất lợi cho ngươi? Cái tên Diệp Thước kia làm ăn cái
gì không biết, không phải hắn một mực chú ý đến ngươi sao? Làm thế nào
còn có thể để ngươi mạo hiểm đi tới chỗ này của ta?
Huynh đệ quan tâm ân cần, khiến cho Thần Dạ lập tức thấy trong lòng ấm áp. Hắn vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện . . . .
- Thì ra là như vậy.
Sau khi nghe xong, Thiết Dịch Thiên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:
- May mắn Diệp Thước tiểu tử kia không có thất trách. Nói cách khác, nếu không đánh hắn một trận thật tốt thì không thể.
Nói tới chỗ này, sắc mặt Thiết Dịch Thiên nhăn tít, nghiêm nét mặt nói:
- Thần Dạ, có mấy câu thì Diệp Thước đều đã nói cùng ngươi, ta liền
không muốn thêm nhiều lời. Chỉ cần ngươi nói một câu , sau khi ta xuống
núi thì ba huynh đệ chúng ta lại tụ tập lần nữa. Chỉ vì việc đế đô , có
lẽ từ đây về sau, ba huynh đệ sẽ cùng thực hiện giấc mộng từ lúc còn bé?
Nghe vậy, đuôi lông mày Thần Dạ lập tức cau lại. Hắn lại thật sự không
ngờ, vấn đề này Diệp Thước không hề hỏi tới, vậy mà Thiết Dịch Thiên từ
trước tới nay vốn đơn giản hơn rất nhiều lại đề cập tới . . . .
- Dịch Thiên. . . .
Thiết Dịch Thiên phẩy mạnh tay mà trầm giọng nói:
- Ba người chúng ta đều là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngươi im lặng lâu
như vậy là đã có ý, ta đã hiểu rồi. Nói vậy là Diệp Thước không hỏi
ngươi về vấn đề này, đó là ta không được thông minh như hắn, cho nên ta
phải hỏi một câu mới có thể biết tâm tư của ngươi!
Thần Dạ lập tức cười khổ không thôi!
Ngửa mặt nhìn trời, Thiết Dịch Thiên thản nhiên nói:
- Thần Dạ, ngươi có nỗi khổ và bất đắc dĩ của mình. Nhưng ngươi hẳn là
biết, ta và Diệp Thước, cũng có chủ trương của mình. Nếu mọi chuyện
ngươi đã đều không muốn để cho huynh đệ liên lụy vào trong đó, như vậy
sau này, ta cùng với Diệp Thước làm những chuyện như vậy, thì ngươi cũng không cần phải lo .
- Dịch Thiên?
- Trời không còn sớm , chúng ta xuống núi đi. Để tránh Diệp Thước tiểu tử kia chờ đợi nóng lòng sốt ruột !
Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đang muốn cất bước đi theo Thiết Dịch
Thiên xuống núi, thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn vội hỏi:
- Dịch Thiên, cô nương Liễu Như Thị kia đi theo Diệp Thước đã được bao nhiêu thời gian ?
- Liễu cô nương?
Thiết Dịch Thiên xoay người cười hỏi:
- Thế nào, ngươi nổi lên lòng nghi ngờ đối với nàng?
Ở trước mặt huynh đệ, Thần Dạ tất nhiên không cần giấu diếm điều gì. Lúc ở trong Hoa Thanh Trì, Liễu Như Thị chân thành đi xuống mời , nhất cử
nhất động đều là phong tình vạn chủng. Nhưng khi ánh mắt như làn thu
thủy kia đảo qua, Thần Dạ cảm giác được rất rõ ràng có một vẻ mị hoặc
đến trình độ cao nhất dù rằng rất nhạt . . . .
Cảm giác như thế, so cùng lúc Nhị hoàng tử thi triển đối với hắn thì gần như nhau!
Nếu không có Thần Dạ thuở nhỏ có căn cơ không kém, hơn nữa sau khi trọng sanh mà đến lại được tiểu đao trợ giúp, thì hắn vô phương mà thoát được ánh mắt nhìn thẳng của Nhị hoàng tử, càng không phát hiện được chố kỳ
lạ của Liễu Như Thị.
Thiết Dịch Thiên cười nói:
- Thần Dạ, bà chị dâu tương lai này của chúng ta, xác thật là không đơn
giản. Nhưng mà ngươi yên tâm, đối với Diệp Thước thì nàng thật lòng thật dạ!
Đế đô vào lúc sáng sớm lại cũng vẫn là náo nhiệt phi phàm. Mặc dù hôm
nay có những cơn mưa phùn mênh mông rơi xuống, thì cũng khó tránh khỏi
dòng người chen chúc nhau!
Bỗng đột nhiên, con phố dài người đến người đi cũng không biết từ lúc
nào mà trở nên cực kỳ yên tĩnh trở lại . . . . Trên con đường dài, lại
không thấy được bóng người không cần thiết, cửa hàng hai bên đường lại
cũng đóng cửa một cách hiếm thấy. Người ở bên trong cũng không dám ngay
cả thò đầu ra ngó nghiêng liếc mắt nhìn.
Thì ra, ở cuối một đầu phố có một người trẻ tuổi chắp tay đứng yên . Hắn cứ lẳng lặng đứng như vậy, cũng là dưới cơn mưa phùn mà phảng phất trên đỉnh đầu của hắn có một cái ô đang che chắn. Khiến cho quanh thân hắn
chưa hề bị dính một nửa hạt nước mưa mà ướt nhẹp.
Không những như thế, lấy hắn là trung tâm, có một đạo khí tức sắc bén
đang phát ra thoang thoảng. Xem ra chỗ phát khí tức này đúng là từ cây
quạt trắng tinh mà hắn đang cầm ở trong hai tay đang chắp ở phía sau
lưng.
Thời gian trôi qua từng phút một, nhưng dường như người trẻ tuổi cũng
không có ý muốn rời khỏi chỗ này. Phảng phất tiết trời trong mưa này
khiến cho hắn rất thích thú, cho đến khi . . . .
Tại một đầu khác của con phố dài, lại có một người trẻ tuổi đeo kiếm chậm rãi xuất hiện!