Đế Quân

Chương 1026: Chương 1026: Nhất kiếm. (1)




- Ngươi…!

Thần Dạ không khỏi cười khổ một tiếng. Nếu trong lòng đối với nữ tử này không nổ lên được nửa điểm sát ý. Như vậy tự nhiên cũng không thể đối với nàng xuất thủ được. Nhưng Huyền Tâm Bội lại không thể không đoạt được…

Thấy biểu tình này của Thần Dạ, U nhi bật cười, nửa bên mặt kia hiển lộ ra dáng tươi cười tựa như vạn hoa nở rộ, xinh đẹp không gì sánh nổi. Đổi thành những người khác chỉ sợ lập tức sẽ mê đảo chìm đắm bên trong dáng tươi cười này.

- Rất không tốt. Huyền Tâm Bội ngươi nếu muốn mà nói, mặc dù lấy được, vả lại không có nó, ta cũng có thể tiến nhập giải đất trung tâm trong truyền thừa chi địa.

Vừa nói, U nhi nhẹ nhàng phất phất cánh tay. Chiếc Huyền Tâm Động khiến vô số người động tâm kia liền dễ dàng rơi đến trong tay Thần Dạ.

- Phía sau thác nước có một phương sơn động, hiện tại ngươi đi vào đem nó luyện hóa một chút. Để công tử luyện hóa bằng không có người nhìn được.

Nghe vậy, Thần Dạ mi tâm không khỏi chăm chú, câu nói cuối cùng kia rõ ràng là đối với Huyền Tâm Bội, lẽ nào gia hảo này cũng là bảo vật cấp thần binh gì đó sao!

Mà nếu quả là thế. Vì sao chính mình ngay cả nửa phần khí tức thần binh đều không có cảm ứng được.

- Còn chần chờ cái gì, lẽ nào ta lại sẽ hại ngươi hay sao?

U nhi mềm nhẹ cười nói.

- Không phải là cảm thấy cô nương cứ như vậy đưa cho ta, chung quy cảm thấy có vài phần không chân thực.

Thần Dạ có chút không có ý tứ nói rằng. Huyền Tâm Bội đối với bất luận kẻ nào đều rất quan trọng.

- Không quen biết luôn luôn hữu duyên. Hơn nữa không chừng ngày sau ta còn có thời gian hỗ trợ cho ngươi!

U nhi ngón tay nhỏ khẽ động, cái thác nước kia đột ngột từ đó bị cứng rắn chặt đứt. Một phiến sơn động nho nhỏ đó là từ từ triển hiện ra đến.

Thần Dạ ánh mắt mạnh mẽ co rút lại, chiêu thức ấy, hắn cũng có thể làm được. Đồng dạng cũng có thể làm đến như vậy, tùy tâm sở dục, trầm mặc chỉ chốc lát, ôm quyền, nét mặt nghiêm túc nói:

- Đa ta cô nương, ngày sau phàm là có bất luận yêu cầu gì, cho dù là muốn mạng của ta đều sẽ giúp cô nương làm cho được!

U nhi lơ đãng thi triển ra đã để Thần Dạ biết được thực lực tu vi của đối phương đều là bất phàm. Nếu nàng cứng rắn không muốn đưa cho mình Huyền Tâm Bội, dựa vào thủ đoạn của bản thân thật đúng là rất khó có thể từ trong tay của anfng đem Huyền Tâm Bội đoạt lấy được.

Đây là đang an ủi tâm của mình, nàng không cần phải sử dụng thủ đoạn nho nhỏ đến hại bản thân.

Thần Dạ bất chợt không suy nghĩ nhiều nữa, liền thả người khẽ động lướt đến bên trong sơn động. Sau đó thác nước lại rơi xuống lần nữa, đem sơn động kia che giấu xuống.

Đôi mắt đẹp của U nhi chăm chú vào thác nước. Ánh mắt phảng phất như xuyên thấu thác nước, thấy được thân ảnh trong sơn động.

- Thần Dạ, chúng ta đã có bao nhiêu năm không gặp. Nhìn biểu tình của ngươi hẳn là đã nhớ không nổi gặp được ta từ lúc nào đi sao!

- Chỉ là dĩ nhiên cho ngươi thấy được diện mục chân thực của ngươi…

Trong sơn động, Thần Dạ ngồi xếp bằng, Huyền Tâm Bội huyền phù ở trước người, vẫn không nhúc nhích, chỉ có bạch sắc quang mang, lúc này tựa như ánh mặt trời chói chamg phát tán ra.

Dưới quang mang bao phủ, một tia năng lượng khí tức cuồn cuộn không ngừng từ trong huyền tâm bội tuôn ra. Cũng không cần Thần Dạ chủ động hấp thu những năng lượng khí tức đó là rất nhanh dũng tiến trong thân thể của hắn.

Cố nhiên những năng lượng này cũng không thể khiến Thần Dạ hấp thu được, phảng phất như độc lập. Nhưng mà cũng dẫn dắt huyền khí của bản thân hắn tốc độ vận hành đột nhiên gia tăng. Cùng lúc đó, Thần Dạ không rõ cảm ứng được có một chút biến hóa mới chậm rãi tiến hành.

Đến tột cùng là biến hóa ra sao, Thần Dạ không thể nhận biết được rõ ràng, nhưng hắn lại không chút nghi ngờ, loại biến hóa này tuyệt đối là bản thân nghĩ đến.

Linh hồn chi lực bao vây lấy Huyền Tâm Bội, thong thả thẩm thấu đi vào. Thần Dạ không ngờ cảm ứng được Huyền Tâm Bội đối với hắn luyện hóa. Dĩ nhiên một chút phản kháng đều không có, tựa như Huyền Tâm Bội rất thích ý được bản thân luyện hóa vậy.

Loại cảm giác này từ trước giờ không có qua. Cho dù năm đó tên là Lôi Tông ở trong Thiên Địa hồng hoang tháp có Thiên đao cùng Cổ Đế Điện hõ trợ luyện hóa tháp linh, cũng là tiêu hao tâm lực của bản thân. Huyền Tâm Bội này cư nhiên lại nghe lời như vậy.

Trước hết mặc kệ nhiều như vậy, sớm chút luyện hóa đều sớm an tâm hơn một ít. Thần Dạ bất chợt tâm thần thu liễm, linh hồn chi lực bàng bạc đã cực tận khả năng tốc độ, hướng về phía Huyền Tâm Bội thẩm thấu ra.

Bên ngoài hồ sâu, bên cạnh U nhi lẳng lặng ngồi, thường thường ánh mắt lại di chuyển về phía thác nước, như là thấy được thân ảnh bên trong sơn động phía sau thác nước. Đến lúc này, trong cặp mắt đẹp của nàng hiển lộ ra vẻ nhớ thương khác biệt với Tử Huyên các nàng.

Đồng thời U nhi cũng nhẹ nhàng thở dài, có một tia khổ sáp nhàn nhạt nổi lên trên khuôn mặt.

- Thần Dạ…

Trong tiếng hô nhẹ, U nhi đột nhiên nhẹ nhàng nhíu mày một cái. Ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, sau một lát, bên trong hai tròng mắt hàn mang nhàn nhạt hiện lên.

Ước chừng khoảng một phút liền có thêm thân ảnh ở trong tầm mắt của U nhi. Từ trên phía chân trời xuất hiện, sau đó không lâu càng lúc càng nhiều thân ảnh xuất hiện. Nếu như Thần Dạ ở chỗ này sẽ nhận được những kẻ này chính là đám người lúc tranh đoạt Huyền Tâm Bội với mình.

- Chính là ở chỗ này!

Một đám người lập tức từ phía chân trời lao xuống. Trong tầm mắt lập tức dừng bước lại ở trên thác nước khổng lồ.

Khí tức của Huyền Tâm Bội đang từ phía sau thác nước từ từ tản mát ra. Những khí tức năng lượng này là Thần Dạ không thể ngăn cách được, cả Cổ Đế Điện cũng đều không thể làm được.

Cũng may Thần Dạ đang trong toàn tâm luyện hóa, bằng không nếu như phát hiện điểm này, Huyền Tâm Bội hắn thật sự vẫn không dám tiếp tục luyện hóa.

Cổ Đế Điện chính là Hỗn Độn Chí Bảo thiên địa vô song, mặc dù Đao Linh đã nói qua, Thần Dạ kiếp này có lẽ sẽ không có khả năng phát huy ra uy lực chân chính của Hỗn Độn Chí Bảo, nhưng uy lực bản thân nó không ngờ vẫn không ngăn cách được khí tức của Huyền Tâm Bội.

Hiển nhiên ngọc bội này sẽ không phải là thần binh bình thường. Mà U nhi không chút do dự liền đem Huyền Tâm Bội đưa cho Thần Dạ. Lễ vật quá mức quý trọng này, vì Tử Huyên hắn chỉ có thể nhận lấy Huyền Tâm Bội, nhưng nhất định phải nói chút gì đó với U nhi mới phải.

Người khác rất có thể sẽ xem như là đương nhiên.

Nhìn cái thác nước kia, cảm ưng được khí tức năng lượng truyền lại từ thác nước, toàn bộ người chạy đến đây đưa mắt nhìn một cái, đều là tinh thần trở nên nóng rực.

- Trần Trọng Hòa ngươi đa mưu túc trí, cũng không nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau đi sao! Lần này ngươi hẳn không còn gì để nói nữa đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.