Bất kỳ một người nào thuần
phục Thần gia, Thần Dạ đều quý trọng, tuy, trong lòng đã có quyết đoán,
mặc kệ người khác có ủng hộ hay khôn, hắn cũng sẽ mạnh mẽ tiếp lây
chuyện này, nhưng, nếu được bọn hắn toàn tâm toàn ý thì tốt hơn rồi.
Tô Lập cung kính nói:
- Thuộc hạ hết thảy đều nghe theo tiểu thiếu gia và mệnh lệnh của Vương gia!
Dĩ nhiên lại đặt Thần Dạ ở trước Thần lão gia, cái này đã nói rõ, bất
luận có ủng hộ với quyết định của lão gia tử hay không, bọn hắn cũng sẽ
không nghịch phản.
Nhưng Thần Dạ muốn cũng không chỉ đơn giản như thế.
s
Lập tức, hắn trầm giọng nói:
- Tô thúc thúc, đều là người một nhà, cho nên, không cần khách sao, ta muốn nghe ngươi nói thật tình!
Nghe vậy, sắc mặt Tô Lập trì trệ, nói quanh co lấy, một mực chưa từng mở miệng, sau một hồi, mới nói:
- Tiểu thiếu gia. . . .
Thần Dạ khoát khoát tay, trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài, cách nghĩ chân thật của Tô Lập, không cần hắn nói cũng đã rõ ràng. Mà Tô Lập như thế,
người khác sợ rằng cũng đều nghĩ như vậy
Xem ra, mình nếu muốn được toàn bộ mọi người toàn tâm toàn ý ủng hộ tạm thời không thể nào được rồi.
Lão gia tử có thể tín nhiệm mình vô điều kiện, nhưng những người khác. . . . Đừng nói là đám Sở Vô Ly Tô Lập, chỉ sợ thần trong nhà, hôm nay,
cũng có rất nhiều người đang nghi vấn với quyết định này của lão gia tử.
Sau khi cảm thán một tiếng, Thần Dạ trầm giọng nói:
- Tô thúc thúc, ta mặc kệ ngươi, còn có đám thúc thúc bá bá bọn họ nghĩ
thế nào, ta đã nói ra miệng, các ngươi tiếp nhận đó là tốt nhất, không
tiếp nhận, cũng phải tiếp nhận.
Liên quan đến tương lai Thần gia, Thần Dạ sẽ không để ý dùng một ít thái độ và ngữ khí cường ngạnh để đẩy mạnh việc này.
- Tiểu thiếu gia yên tâm, thuộc hạ minh bạch!
Thần Dạ gật gật đầu, lời này hắn tin tưởng, những người thuần phục Thần
gia này tuy đều có tính toán, nhưng tuyệt sẽ không ở việc này bằng mặt
không bằng lòng, đoàn kết nhất trí, đó là nguyên nhân chủ yếu khiến Thần gia dù bị đương kim hoàng đế minh gõ ám đánh nhưng nhiều năm qua vẫn
không hề sụp đổ.
Thoáng dừng một chút, Thần Dạ liền đổi chủ đề, hỏi:
- Tô thúc thúc, Lý gia trong Đại Thiên Phủ thực lực như thế nào?
Lại nói tiếp, cùng Lý gia bất quá chỉ là một hồi tranh chấp nhỏ, nhưng
Thần Dạ cũng biết, cô gái áo tím kia ở trong Lý gia nhất định có thân
phận bất phàm, nếu không cũng không cuồng vọng hung hăng càn quấy như
thế rồi.
Dùng tâm tính của nữ nhân này, Thần Dạ cũng không rằng lời ngoan thoại lúc rời đi của nàng chỉ là nói cho vui.
Vốn, ở Đại Thiên Phủ, Thần Dạ chỉ muốn đến gặp đám người Tô Lập, hiểu
rõ thế cục hoàng triều và cách nghĩ của bọn người lão gia tử một chút,
sau đó liền rời đi, cho dù Lý gia thế lớn, nhưng hắn là một tên lưu
manh, đánh không lại thì rời đi, có gì phải sợ?
Nhưng giờ lại gặp Tử Huyên và Linh Nhi, Thần Dạ sẽ phải ở lại chỗ này
một thời gian ngắn, cho nên, Lý gia này hắn nhất định phải tìm hiểu rõ
ràng, miễn cho bị phá hỏng chuyện lớn.
- Lý gia?
Tô Lập sắc lạnh lẽo, nhìn Thần Dạ, nói:
- Tiểu thiếu gia, vết thương của ngài là do người Lý gia gây ra?
- Đó cũng không phải
Thần Dạ nở nụ cười nói lại chuyện sau khi hắn đi vào Đại Thiên Phủ một
lần, đương nhiên, chuyện về Linh Nhi hắn cũng không nói thêm gì.
- Nghe ngữ khí của tiểu thiếu gia là định đối phó với Lý gia sao?
Sau khi trầm mặc, Tô Lập hỏi.
Thần Dạ cười lạnh, nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn đối địch với Lý gia, nhưng phiền toái dù hắn không muốn gây, thì người của Lý gia
khẳng định cũng sẽ tìm đến tận cửa.
Nếu địch nhân Lý gia này đã không tránh được, vậy Thần Dạ tự nhiên cũng
sẽ không ngồi chờ, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn!
Sau khi suy nghĩ một lát, Tô Lập lập tức nói tình thế Đại Thiên Phủ cho Thần Dạ nghe!
Toàn bộ Đại Thiên Phủ, tất cả thế lực lớn nhỏ, số lượng cực kỳ khổng lồ, hơn nữa rắc rối phức tạp, nước cực kỳ sâu..
Vô luận là Đế Đô Hoàng Thành, hay là Đại Danh Phủ, Đại Tuyên Phủ, tuy
thế lực lớn nhỏ cũng rất nhiều, nhưng vì có lực kiềm chế tuyệt đối ở đó, cho nên, những nơi này so với Đại Thiên Phủ, cái gọi là hỗn loạn, thật
sự chẳng khác gì trò đùa.
Trong đông đảo thế lực ở đây, có tam phương thế lực, có thể nói là bá
chủ tuyệt đối của Đại Thiên Phủ, Lý gia chính là một trong số đó.
Lý gia, Huyền Đao Môn, cùng với Lăng Dương Tông, chúa tể Đại Thiên Phủ,
thanh danh hiển hách, trong Đại Thiên Phủ có một nửa tài nguyên đã bị
tam đại thế lực chia cắt, phần đông còn lại đều chỉ có thể dựa vào
bọn hắn mà sinh tồn.
Về phần Đại Thiên Phủ Chủ, cùng với đóng quân ở chỗ này lại không nằm trong hàng ngũ đó.
Thế lực Hoàng triều ở chỗ này không đủ, tự nhiên hai đại cơ cấu này cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn cho tam đại thế lực, ngày bình thường,
chỉ cần làm tốt một ít công phủ trên mặt mũi thôi là đủ rồi.
Thần Dạ biết rõ Lý gia thế lực rất mạnh, lại không ngờ tới lại mạnh đến
mức này, khó trách, cô gái áo tím kia tùy thân lại có hai vị cao thủ
Trung Huyền bảo vệ, làm việc, cũng cuồng vọng như thế.
- Tiểu thiếu gia, có cần thủ hạ đi nói với Lý gia một tiếng không?
Tô Lập trầm ngâm nói.
Thế lực Đại Thiên Phủ Chủ Phủ tuy không làm gì được Lý gia, nhưng dù sao cũng đại biểu cho Đại Hoa Hoàng Triêu, mặt mũi này, Lý gia không thể
không cho, dù sao, còn không náo đến tai nạn chết người.
Ánh mắt Thần Dạ mạnh mẽ ngưng tụ, sâu trong đồng tử có thêm vài phần
lạnh lùng không dễ bị phát giác, chợt không chút nghĩ ngợi, thản nhiên
nói:
- Một cái Lý gia mà thôi, ta nếu ngay cả bọn hắn cũng không đối phó
được, vậy vị trí Thần gia chi chủ này bổn thiếu gia còn mặt mũi mà ngồi
sao?
Thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí lộ ra lại khiến thần sắc Tô Lập luống
cuống hoảng hốt, bất quá nơi khóe miệng lại lộ ra một vòng vui vẻ vui
mừng. . . .
Đại Thiên Phủ, Lý gia!
Đây là một trong nhưng nơi khí phái nhất, cũng khiến người sợ hãi nhất trong Đại Thiên Phủ!
Đường đường Lý gia, một trong tam đại chúa tể Đại Thiên Phủ, địa vị tự
nhiên không giống bình thường, chớ nói là nhân vật dòng chính trong Lý
gia đi ra, dù là hạ nhân bình thường đi bên ngoài thì người thường cũng
phải cung kính.
Trong phòng khách đại khí, cô gái áo tím ngồi không yên ổn, trong đôi
mắt đẹp mang theo ủy khuất thật lớn, thỉnh thoảng oán hận trừng mắt nhìn hai người Lý Hằng, phảng phất như vì hai người bọn họ mới khiến mình
chịu khuất nhục lớn như vậy.
Thấy Đại tiểu thư này biểu lộ như thế, hạ nhân trong sảnh tất cả đều là
cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng, sợ vì thế mà chọc giận tới nàng, rơi vào cái kết quả bi thảm.
Như thế có thể thấy được, cô gái này bình thường xử xự bá đạo cỡ nào rồi.
- Ha ha, Tuyết Nhi, hôm nay sao ngươi lại trung thực ở trong nhà thế, hơn nữa, còn nhất định muốn gặp ta nữa?
Trong yên tĩnh, một tiếng cười truyền ra, chợt, một đạo thân ảnh, từ cánh cửa sau phòng khách đi ra.